Chương 14: Linh Động cảnh trung kỳ | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 01/02/2025
Những đốm lửa bừng sáng, linh lực đỏ rực trong lòng bàn tay của Liễu Dương đột nhiên tăng vọt, khỏa thái dương kia bỗng nhiên lớn lên gấp đôi. Linh khí trong trời đất xung quanh như bị hấp dẫn, ào ạt đổ về những đốm lửa trên cơ thể hắn, khiến khí thế của hắn trở nên kinh khủng hơn bao giờ hết.
Bốn phía lôi đài, đông đảo đệ tử sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Khí thế của Liễu Dương rõ ràng đã dồn hết lực lượng, thế công này chắc chắn sẽ dữ dội như sét đánh.
Hắn quyết tâm một kích đánh bại Mục Trần.
Tô Lăng chăm chú nhìn vào sân, khuôn mặt xuất hiện vài phần lo lắng. Kế bên nàng, Đường Thiên Nhi cũng khẩn trương. Thực lực của Liễu Dương như vậy, cho dù có ở thiên giới cũng chẳng thể thua kém.
“Ta xem lúc này ngươi sẽ đỡ ra sao!” Liễu Dương cười lạnh, thân hình lao vút về phía trước, linh lực đỏ rực trong tay như ánh mặt trời giữa trưa, cuồng bạo đến chói mắt.
“Ào!”
Tốc độ của Liễu Dương cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Mục Trần, mạnh mẽ đánh ra một chưởng, không hề lưu tình.
“Viêm Dương chưởng!”
Linh lực cuồng bạo lại nổi lên như cuồng phong, thổi quần áo Mục Trần bay phấp phới, mái tóc đen của hắn cũng lất phất. Nhưng con ngươi đen láy của hắn không hề có chút kinh hãi nào trước thế công vũ bão của Liễu Dương.
“Giờ này còn muốn giả bộ, muốn chết!”
Bị ánh mắt bình tĩnh của Mục Trần chiếu tới, Liễu Dương trong lòng cũng dâng lên sự thấp thỏm, nhưng cơn phẫn nộ trong hắn càng trở nên điên cuồng hơn.
“Để xem khi giẫm nát ngươi dưới chân trước mặt bao người, mặt mũi ngươi còn có thể bình tĩnh được chăng?”
“Muốn chà đạp ta ư?”
Mục Trần nhướng mày nhìn Liễu Dương đã đến gần trong gang tấc, ánh mắt lạnh lẽo như đao phong.
“Có lẽ ngươi không đủ tư cách…”
Mục Trần ngước mắt nhìn, hai tay nắm chặt, linh lực u tối mạnh mẽ bùng dậy, hắc quang bá đạo từ đầu ngón tay như tia chớp xé rách không gian.
Dao động mạnh mẽ chợt bùng nổ.
“Luồng linh lực dao động này…”
Trên vị trí chủ tịch, Tiêu viện trưởng cùng với Mạc sư, Tịch sư đều tỏ ra kinh ngạc.
“Linh Động cảnh trung kỳ?!”
Xung quanh lôi đài, đám đông cũng hốt hoảng xôn xao. Dao động linh lực thế này hiển nhiên đã đạt đến trình độ Linh Động cảnh trung kỳ, thực lực của Mục Trần không ngờ lại đột phá ghê gớm như vậy!
“Tiểu tử này… quả là có chút tài cán.”
Tại khán đài tây viện, những đệ tử thiên giới sắc mặt sắc lại trở nên nghiêm trọng. Thực lực Linh Động cảnh trung kỳ, trong thiên giới chắc chắn thuộc hàng đầu, không thể ngờ lại thấy ở một học đệ địa giới, khiến họ không khỏi xuýt xoa. Mục Trần có tư cách tham gia Linh Lộ, phải chăng đúng là có tài năng?
Liễu Mộ Bạch lại không có nhiều động tĩnh, ánh mắt bình thản nhìn vào sân, khiến người khác không thể đoán được hắn vui hay giận.
Linh lực u tối như dòng suối trong cơ thể Mục Trần ào ạt tuôn ra, bao lấy cánh tay dài như tay vượn, kình khí dao động cực kỳ mạnh mẽ, tung ra một quyền.
“Băng Quyền!”
Cánh tay Mục Trần thẳng như một cây thương, trong khoảng cách ngắn bộc phát lực lượng cường đại, không khí như bị quyền đó xé rách.
Chỉ là phàm cấp hạ phẩm công kích linh quyết, nhưng khi Mục Trần ra tay lại như núi lở tuyết tan, linh lực cuồn cuộn quét tới, hung hãn va chạm với chưởng phong cuồng bạo của Liễu Dương đang biến sắc.
“Uỳnh!”
Tiếng va chạm dữ dội vang lên, nổ lớn giữa không trung, hai luồng hào quang đỏ đen va chạm một nơi, khí lãng chấn động dữ dội.
Mọi ánh mắt đều tập trung nhìn vào điểm giao nhau của hai luồng linh lực. Nơi đó những tia sáng đỏ đen luân phiên lóe ra, hai thân ảnh vừa chạm đã tách ra và đều bị đẩy lui vài bước.
Hai thân ảnh, đứng ở hai phía lôi đài, đối mặt nhìn nhau; một người sắc mặt âm trầm, một người tĩnh lặng như nước hồ.
Chẳng lẽ… bất phân cao thấp?
Mọi người cũng trố mắt nhìn nhau, một kích hung mãnh như vậy lại không phân định được thắng bại?
Khi mọi người còn đang nghi hoặc, trên lôi đài, sắc mặt âm trầm của Liễu Dương dần tái đi, rồi thân thể gập lại, phù một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Trong ngụm máu đó, khí tức Liễu Dương trở nên yếu ớt đi nhiều, sắc mặt tái nhợt khiến quanh đó lại thêm một trận xôn xao.
Liễu Dương thua!
Liễu Dương sắc mặt tái nhợt, còn Mục Trần vẫn bình tĩnh như không, kết quả tỷ thí đã rõ!
“Mục ca thắng rồi!”
“Mục ca thật là giỏi!”
“Ha ha, đông viện chúng ta cuối cùng đã đoạt lại vị trí đệ nhất địa giới!”
Khán đài đông viện sôi nổi hò reo, đám Tô Lăng kinh ngạc nhìn màn tranh đấu vừa diễn ra dưới đài, trong lòng cũng kích động nhảy nhót. Tiếng hoan hô vang dậy khắp quảng trường, lấn át hoàn toàn bên phía khán đài tây viện đang lặng ngắt như tờ.
Ngay cả Liễu Dương cũng bại, tây viện bọn họ lần này chắc chắn đã thua đông viện.
Mộ Nguyên, Tiết Đông gương mặt bất mãn cắn răng nhưng cũng không thể không thừa nhận Mục Trần rất lợi hại, vốn dĩ bọn họ đều nghĩ hắn chỉ mới Linh Động cảnh sơ kỳ, không ngờ… đã tiến vào trung kỳ.
Nghe thấy tiếng hoan hô vang trời bên đông viện, Mục Trần cũng mỉm cười, cơ thể dần thả lỏng, lại nhìn về Liễu Dương đang âm trầm, hỏi: “Không cần đánh tiếp chứ?”
Liễu Dương chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt u ám như muốn cấu xé Mục Trần. Tiếng reo hò kia như dao nhọn cắt vào tim, đập nát lòng kiêu ngạo của hắn, khiến khóe miệng hắn giật giật, đôi mắt càng thêm dữ tợn.
Mục Trần nhìn Liễu Dương trong bộ dạng đó, chân mày nhíu lại. Một năm rèn luyện ở Linh Lộ giúp hắn cảm nhận một tia nguy hiểm mỏng manh.
“Ta sẽ làm thịt ngươi!”
Nét dữ dằn hiện rõ trên mặt, Liễu Dương nắm chặt tay, một luồng hồng quang xuất hiện trong lòng bàn tay, dao động linh lực vô cùng mạnh mẽ bùng lên.
Trên vị trí chủ tịch, Tiêu viện trưởng và song sư lưỡng viện cũng biến sắc, đột nhiên Mạc sư đứng phắt dậy, lớn tiếng quát: “Liễu Dương, ngươi muốn làm gì?”
“Phốc!”
Tuy nhiên ngay khi Mạc sư quát lên, Mục Trần lạnh lùng phóng tới, trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt Liễu Dương, song chỉ vung ra, linh lực u tối quấn quanh tỏa ra kình phong cực sắc nhọn, điểm vào cổ họng dễ tổn thương của Liễu Dương.
“Ngươi…”
Liễu Dương không ngờ Mục Trần phản ứng quá nhanh, dường như hắn đã không có ý phòng ngự. Trong ánh mắt lạnh lẽo đó, sát ý băng lãnh khiến trái tim kẻ khác phải thắt lại.
Sát ý này cũng khiến Liễu Dương hiểu rằng, dù vật trong tay hắn có đánh chết được Mục Trần, bản thân hắn cũng sẽ phải bỏ mạng.
Lấy mạng đổi mạng!
Liễu Dương kinh hoảng, rõ ràng hắn chưa đủ dũng khí để đổi mạng với Mục Trần, đành cắn răng rút tay lại chắn trước cổ họng.
“Phụp!”
Song chỉ của Mục Trần như trủy thủ bén nhọn đâm vào lòng bàn tay Liễu Dương, máu tươi phun ra tung tóe. Liễu Dương hét thảm, hồng quang trong tay hắn cũng rơi xuống.
Mục Trần nhảy tới, chụp lấy hồng quang kia.
“Trả lại cho ta!”
Liễu Dương thấy hắn chụp lấy hồng quang, sắc mặt biến đổi, hét lên.
Mục Trần không thèm để ý đến hắn tức giận ra sao, vừa chụp được đã lui ra, đột nhiên tiếng gió xé rách lao đến, một luồng dao động linh lực hùng hậu áp bức, như tên nhọn bắn tới hắn.
Thình lình xuất hiện công kích khiến Mục Trần nhíu mày, mũi chân chấm đất lẹ làng lui về hơn mười bước, né tránh hết thế công vũ bão kia, rồi dùng ánh mắt băng hàn nhìn về bóng người từ bên ngoài lôi đài phóng tới:
“Ngươi định làm gì?”
Thân ảnh cao ngất kia dừng lại cạnh Liễu Dương, hiện rõ là gương mặt anh tuấn của Liễu Mộ Bạch, mặt không hiện lên cảm xúc nhìn Mục Trần, vươn tay ra:
“Đem món đồ đó ra trả đây.”
Mục Trần cười lạnh, cúi đầu nhìn hồng quang trong tay. Khi hắn thấy rõ món đồ đó, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.
“Ngay cả cái này cũng lấy ra được, thật không hổ danh là thiếu chủ Liễu vực a…”