Chương 13: Chiến Liễu Dương | Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 01/02/2025

Quanh lôi đài, đông đảo ánh mắt đều đổ dồn về hai thiếu niên đang đối kháng kịch liệt, trong lòng người xem ngập tràn sự chờ mong. Bởi đây chính là những kẻ mạnh nhất của địa giới lưỡng viện.

– Mục Trần rốt cuộc đã lên đài, ta thật đã hiếu kỳ, không biết hắn có phải là đối thủ của Liễu Dương hay không?

Tại một góc khán đài tây viện, những thanh niên tinh anh đều hướng ánh mắt vào hai thiếu niên trên sân, ai nấy đều khẽ mỉm cười. Đối với Mục Trần, họ cũng không hề thờ ơ, vì hắn chính là người duy nhất ở Bắc Linh cảnh này có đủ tư cách tham gia Linh Lộ.

Nếu không phải do hắn bất ngờ bị đuổi khỏi Linh Lộ, giờ đây Mục Trần cũng không phải là nhân vật để họ bàn luận, thậm chí ngay cả thiên tài như Liễu Mộ Bạch cũng đáng phải kém hơn một bậc.

Nghĩ đến đây, họ lén lút quan sát Liễu Mộ Bạch, nhưng không ai dám thốt lên lời.

Nghe cuộc bàn tán của họ, thanh niên anh tuấn kia chỉ khẽ cười nhạt, ánh mắt lại chăm chú vào thiếu niên gầy gầy giữa sân, nơi ánh mắt toát lên một tia sắc bén mờ mịt.

– Linh Lộ vốn là cuộc lựa chọn nghiêm khắc, có lẽ đã xảy ra một ít sai sót, không chừng danh ngạch lần này vốn thuộc về Liễu ca, mà lại rơi vào tay tên Mục Trần kia. Sao hắn lại bị đuổi ra?

Một gã có vẻ rất thân cận với Liễu Mộ Bạch thấy vậy không khỏi trề môi, nói lời nịnh nọt.

Đệ tử thiên giới tây viện nghe thấy thì cũng gật gù cười, tuy trong lòng không hẳn đồng ý, nhưng nếu vì một người bị đuổi khỏi Linh Lộ mà đắc tội với mặt trời giữa trưa như Liễu Mộ Bạch, hẳn cũng không phải là quyết định sáng suốt.

– Hồng Lăng, ngươi nghĩ ai sẽ có phần thắng cao hơn?

Liễu Mộ Bạch mỉm cười hỏi cô gái áo đỏ bên cạnh.

Hồng Lăng chú ý nhìn vào sân, đôi mắt đẹp chăm chú quan sát Mục Trần một hồi, thân hình hắn vươn cao, thẳng tắp như thương, hình như cái dáng lười biếng ngày trước đã dần biến mất, thay vào đó là một khí thế mạnh mẽ.

Tên nhóc năm xưa giờ đây đã có không ít sự biến hóa.

– Cả hai đều thuộc Linh Động cảnh sơ kỳ, Liễu Dương tu luyện Viêm Dương công, linh cấp hạ phẩm, linh quyết, mà phụ thân Mục Trần cũng là một vực chủ, linh quyết mà ông ta cấp cho hắn chắc chắn không tầm thường, như vậy có lẽ hai bên đều ngang tài ngang sức.

Hồng Lăng ánh mắt lấp lánh, dáng vẻ xinh đẹp khiến người khác nảy sinh động lòng:

– Nhưng mà, Liễu Dương còn có nhân cấp Linh Mạch, nếu hắn phát huy đúng mức, có lẽ sẽ đạt được thực lực tương đương Linh Động cảnh trung kỳ, thì Mục Trần e rằng sẽ phải chịu không ít khó khăn.

Liễu Mộ Bạch nghe xong cũng bật cười, nhìn Mục Trần trong sân mà nói:

– Liễu Dương năng lực không tệ, nếu Mục Trần thua, cũng không có gì oan uổng. Kỳ thật ta cũng rất hiếu kỳ, tại sao hắn lại có tư cách tham gia Linh Lộ.

Hồng Lăng liếc nhìn, có vẻ như Liễu Mộ Bạch cũng có chút băn khoăn về Mục Trần kia. Tính cách kiêu ngạo của hắn không ai không biết, hẳn là vẫn cho rằng bản thân là người ưu tú nhất trong số thanh niên Bắc Linh cảnh. Tư cách tham gia Linh Lộ ở Bắc Linh cảnh lẽ ra phải thuộc về hắn, nhưng kết quả lại không như mọi người dự đoán.

– Nếu ngay cả Liễu Dương cũng không vượt qua được, thì sự chọn lựa của Linh Lộ quả thật làm ta thất vọng.

Liễu Mộ Bạch nhẹ giọng thốt, bàn tay chậm rãi nắm chặt, lan can bằng tinh thiết đã để lại một dấu tay sâu hoắm, đôi mắt thoáng có hàn ý lượn lờ.

Hắn không thể chấp nhận một kẻ không có năng lực lại chiếm đoạt danh ngạch vốn thuộc về mình.

– Mục ca, cố lên!

– Mục ca, đem về cho đông viện danh hiệu nhất địa giới!

Quanh lôi đài, những đệ tử đông viện reo hò cổ vũ, ánh mắt đều tràn đầy hưng phấn. Những năm qua đông viện luôn bị tây viện áp chế, bất kể thiên giới hay địa giới, đến mức không thể ngẩng đầu lên nổi. Giờ đây chính là cơ hội tốt nhất để đông viện quật khởi.

– Một đám ấu trĩ.

Liễu Dương nghe thấy tiếng hô reo, khóe môi khẽ cười nhưng lạnh lùng, ánh mắt khóa chặt vào Mục Trần mà nói.

– Ta rất mong chờ gương mặt phấn khích của bọn họ khi ngươi bại trận.

Đối mặt với sự trào phúng ấy, Mục Trần lại không tức giận, chỉ vươn tay cười nhạt:

– Chắc hẳn ngươi không đủ khả năng đó đâu.

– Không biết tự lượng sức!

Liễu Dương chợt tức giận, hai tay nắm chặt, linh lực đỏ rực như ngọn lửa bao phủ lấy bàn tay. Hắn bước ra, tiếng bước chân nặng nề vang lên, thân hình như một con báo phóng đi.

“Ầm!”

Quyền bọc trong linh lực đỏ rực đã nhanh tay xông tới, áp lực khiến không khí xung quanh phát ra những tiếng xèo xèo quái dị.

Mục Trần nhanh nhẹn lướt ngang, một cái tránh khỏi quyền phong của Liễu Dương, tay phải bổ xuống, linh lực bao trùm lấy ngón tay, sắc bén như dao, hoàn toàn không lưu tình tấn công cổ tay của Liễu Dương.

Mặc dù Mục Trần ra tay không chút giơ tay, song Liễu Dương, người được mệnh danh là đương kim đệ nhất của địa giới, đương nhiên cũng có tài cán, lập tức biến quyền thành chưởng, ngăn cản nhát chém sắc như dao của Mục Trần.

“Chát!”

Âm thanh vang lên, hai luồng linh lực va chạm, cả hai đều lùi lại nửa bước.

– Ngươi dám quyết đấu xem linh lực của ai hùng hậu hơn sao?

Liễu Dương cười lạnh, chân vươn ra, linh lực đỏ rực cũng bọc lấy chân, sức mạnh linh lực này còn hơn hẳn cả Đàm Thanh Sơn.

“Kịch!”

Linh lực quán chú vào hai chân, tốc độ của Liễu Dương nháy mắt tăng lên, thân hình phóng ra mờ mịt khiến người khác không thể nhìn rõ, lại còn bộc phát thế công ác liệt.

“Đùng đùng đùng!”

Hình dáng Liễu Dương mờ mịt như cơn lốc lửa bao quanh Mục Trần. Quyền, cước, khuỷu tay,… từng đòn tấn công dồn dập như cuồng phong tấn công không ngừng vào Mục Trần.

Ngoài lôi đài, hàng triệu ánh mắt đệ tử đã chứng kiến thế công mãnh liệt cũng không khỏi kinh hô thất thần. Đàm Thanh Sơn thất bại, càng làm cho bầu không khí thêm nghiêm trọng, linh lực của Liễu Dương hùng hậu, gần như đã đạt đến trình độ Linh Động cảnh trung kỳ, hơn nữa linh quyết mà hắn tu luyện cũng không tầm thường, chiến lực này khiến mọi người đều phải giật mình.

Tô Lăng lúc này cũng không còn hào hứng như trước, ánh mắt lo lắng, vừa hồi phục tinh thần lại nhớ đến tên Liễu Dương vốn rất lợi hại.

– Yên tâm đi, Mục Trần không phải là loại dễ bị dọn dẹp như vậy.

Đường Thiên Nhi chú ý vào sân, thản nhiên cười nói. Thực lực Linh Động cảnh trung kỳ của nàng dĩ nhiên thấy rõ tốc độ của Liễu Dương. Thế công của hắn lúc này như cơn mưa, nhưng lại gặp phải một tảng đá lớn bất động.

Một bóng người đứng giữa cơn cuồng phong, hoặc tránh hoặc đỡ, đều dễ dàng áp chế thế công hung hãn của Liễu Dương, như thể hắn đã thấu tỏ mọi ám chiêu của Liễu Dương.

– Không hổ là đã trải qua Linh Lộ rèn luyện.

Tại đài chủ tịch, Tiêu viện trưởng nhìn vào cuộc chiến khốc liệt kia, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

– Mục Trần có nhãn lực độc đáo, đối phó với kẻ địch một cách bình tĩnh, tâm tính này quả không kém hơn những kẻ đã trải qua trăm trận chiến.

Mạc sư gật đầu, trong lời nói có rất nhiều ý tán thưởng, linh lực yếu có thể dần dần tu luyện, nhưng tâm tính thì thật khó mà có được.

– Nhãn lực đúng là không tệ, biết chọn thời điểm Liễu Dương yếu thế nhất để ra tay đắc lợi. Nhưng cũng có một câu: nhất lực phá thập hội, hắn né tránh như vậy, hẳn nhiên vì linh lực không thể sánh bằng Liễu Dương hùng hậu, chỉ cần Liễu Dương tụ lực một kích, Mục Trần cũng khó lòng sáng sủa.

Vị Tịch sư bên kia, thân là đạo sư, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà nhãn lực cũng rất xuất sắc.

Tiêu viện trưởng và Mạc sư nghe vậy cũng gật đầu, chân lý là như thế, nhưng… Mục Trần thật sự chỉ có thể tránh né thôi sao?

Giữa cơn lốc lửa, bỗng một âm thanh đục đục phát ra, Mục Trần đột ngột ra tay, song chỉ sắc bén như trủy thủ, có linh lực u tối quấn quanh, đã xuyên thấu qua trận lốc ấy, như chớp giật điểm lên thân ảnh nhanh nhẹn của Liễu Dương.

“Uỳnh!”

Âm thanh vang lên, lốc lửa chợt tan biến, bóng người thoáng lảo đảo lùi hơn mười bước, tay áo bên vai nát tươm, chính là do một chỉ vừa nãy của Mục Trần.

Trên quang lôi đài, tiếng ồ lên vang vọng, không kể đệ tử đông tây viện, sắc mặt đều ngạc nhiên, không ai ngờ tới thế công mãnh liệt vừa rồi của Liễu Dương lại bị Mục Trần đánh bật như vậy.

– Ngươi!

Khóe miệng Liễu Dương ẩn chứa hàn ý, ánh mắt gắt gao nhìn Mục Trần, chợt hít sâu một hơi, trên bàn tay phải, linh lực đỏ rực ào ạt tuôn trào.

Linh lực đỏ rực bốc lên, như ngọn lửa tụ lại trong lòng bàn tay Liễu Dương, rồi nhanh chóng co lại, mơ hồ như hóa thành một mặt trời nhỏ rực rỡ lơ lửng trong tay hắn.

Một dao động cuồng bạo chậm rãi tỏa ra.

Âm thanh huyên náo bỗng dưng giảm đi, không ít đệ tử đã sững sờ nhìn cảnh tượng đó, Liễu Dương hẳn đã công kích linh lực trong cơ thể đến tận cùng.

Mục Trần nhìn Liễu Dương đang phát lực, môi nhẹ khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lẽo.

Song chưởng quán chú lên, vận chuyển linh lực Đại Phù Đồ quyết, khí hải trong cơ thể nhanh chóng rung động, dao động linh lực u tối tỏa ra mạnh mẽ.

Tầng 1… tầng 5… tầng 10… tầng 13…

Linh lực u tối xoay tròn quanh bàn tay của Mục Trần, một khí tức bá đạo được giải phóng, mơ hồ còn siêu việt hơn cả linh lực cuồng bạo của Liễu Dương.

Để linh lực dao động đến tầng 13, Mục Trần cũng không dừng lại, hôm nay Đại Phù Đồ đã trở nên thuần thục hơn, cực hạn dao động của nó rõ ràng không chỉ có thế này!

Mục Trần khẽ chớp mắt, sắc bén như đao phong toát ra.

“Ầm!”

Trong khí hải phát ra tiếng vù vù nho nhỏ, thân hình Mục Trần mãnh liệt chấn động.

Tầng 18!

Linh lực u tối từ cơ thể Mục Trần tuôn ra như lũ, áp lực linh lực cường đại nháy mắt áp chế hoàn toàn linh lực của Liễu Dương.

– Khá, linh lực rất cường hoành!

Tiêu viện trưởng lộ vẻ kinh ngạc, linh lực trình độ như vậy hẳn đã phá vỡ Linh Động cảnh trung kỳ. Linh lực u tối ào ạt trào ra tràn ngập chiến ý bá đạo, chẳng thể là linh quyết phàm cấp mà có được.

– Mục Trần, ngươi tự tìm đường chết!

Linh lực bị áp chế, gương mặt Liễu Dương cũng không ngừng kinh ngạc, nhưng ngay lập tức tức giận rống lên, mọi người nhìn thấy trên cơ thể hắn từng đốm lửa cháy rực như những mạch kinh kỳ lạ, như rắn lớn bay lên không.

Linh Mạch?!

Quanh lôi đài, tiếng kêu kinh hô lại vang lên, ai mà ngờ được rằng Liễu Dương bị ép tới mức phải giải phóng Linh Mạch, lúc này cục diện lại đi vào thế tăng tiến!

Quay lại truyện Đại Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 359: Một tỷ tuổi thọ mệnh!

Chương 25: Tinh phách linh thú

Đại Chúa Tể - Tháng 2 1, 2025

Chương 358: Bí quá hoá liều