Chương 116: Duẫn Nhi | Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025

Trong rừng rậm, lửa bừng bừng bốc cao, vài miếng thịt nướng xoay tròn đều đặn, mùi hương thơm lừng tỏa ra khắp nơi, mỡ từ thịt nhỏ giọt vào đống lửa, phát ra tiếng xèo xèo và một làn khói trắng bốc lên.

Bên cạnh ngọn lửa, một tiểu cô nương áo trắng mở to đôi mắt đen láy, đầy thèm thuồng, không rời mắt khỏi miếng thịt nướng đang cuộn tròn. Thỉnh thoảng, nàng cứ chép miệng nuốt nước miếng, toàn bộ sự chú ý của nàng dồn vào miếng thịt hấp dẫn, hai người bên cạnh không hề được nàng để mắt tới, mà cho dù có quái thú xuất hiện nàng cũng không màng.

– Khục!

Mục Trần nhìn đôi mắt hau háu của tiểu cô nương mà không khỏi bất đắc dĩ ho khan một tiếng. Kể từ khi cứu nàng khỏi bầy Hỏa Viêm báo, nàng ta chẳng nói một lời nào, mãi một hồi lâu sau mới ấp úng bảo:

– Ta đói bụng.

Thế là Mục Trần cũng không biết phải làm sao, đành tiện tay xẻo thịt từ vài con Hỏa Viêm báo ra nướng. Tay nghề nấu nướng của hắn tuy không bằng Lạc Li, nhưng nói chung vẫn khá hơn Mặc Lĩnh.

Tiểu cô nương vẫn dán mắt vào xâu thịt, nghe thấy tiếng ho của Mục Trần, nàng hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt ngây thơ nhìn hắn.

– Tiểu muội muội, ngươi tên là gì?

Mục Trần cất tiếng hỏi.

– Các ngươi là người xấu, tỷ tỷ nói không được tùy tiện nói tên cho người khác.

Tiểu cô nương chu môi nhỏ nhắn mấp mấy, nàng vẫn còn để tâm đến cái khoảnh khắc đầu tiên gặp hai người này, lúc đó họ chỉ đứng nhìn nàng chạy trốn khỏi Hỏa Viêm báo, không hề ra tay cứu viện. Xem chừng nàng đã xếp cả hai vào danh sách đen, nếu không phải giờ quá đói bụng thì chắc chắn sẽ không thèm nhìn đến bọn họ.

Mục Trần nhướng mày, giả vờ cất xâu thịt đi, khiến nàng hoảng hồn lắp bắp, đôi mắt ngấn nước, như tố cáo hành vi không cho nàng ăn của Mục Trần là tội ác không thể tha thứ.

Thế nhưng, Mục Trần không vì thế mà động lòng, chỉ mỉm cười nhìn nàng.

– Ta là Duẫn nhi.

Tiểu cô nương finally phải khuất phục, khụt khịt cái mũi và uất ức đáp lại.

– Ngươi bao nhiêu tuổi?

– Mười bốn tuổi.

Đối diện xâu thịt hấp dẫn, tiểu cô nương chỉ có thể tức tối thành thật trả lời.

Mục Trần giật mình, tỏ vẻ kinh ngạc. Mười bốn tuổi? Tuổi đó mà có thể đạt được tư cách vào Bắc Thương linh viện? Nàng này đúng là lợi hại a! Hơn nữa, khi Mục Trần nhìn vào trán trắng nõn của tiểu cô nương, hiện rõ một ấn ký đỏ thẫm, đó chính là ấn ký cấp 3.

Nói cách khác, tiểu cô nương này không chỉ có tư cách mà còn là người đạt được danh ngạch hạt giống ngang ngửa với hắn.

– Mười bốn tuổi đã có danh ngạch hạt giống Bắc Thương linh viện? Không lẽ nhà ngươi quen biết ông lớn bà lớn ở Bắc Thương linh viện đó chứ? Thực lực của ngươi tương đương với ta, bất quá chỉ là Linh Luân cảnh trung kỳ, thế mà cũng có thể đạt được danh ngạch hạt giống à?

Mặc Lĩnh cũng không tin, trong lòng hắn hiện tại cũng không dễ chịu, bởi nếu so sánh về cấp bậc danh ngạch với tiểu cô nương kia, thật sự là một điều xấu hổ.

– Nói bậy!

Duẫn nhi tức giận la lên.

– Ngươi không phải đối thủ của ta.

– Thế mà ngươi có danh ngạch hạt giống sao lại để bầy Hỏa Viêm báo dí chạy như vịt thế?

Mặc Lĩnh truy vấn tới cùng.

– Đó là… đó là… bởi vì ta đói bụng.

Duẫn nhi đỏ mặt, cúi đầu đáp lí nhí, bất chợt nàng ngẩng mặt lên, hất cái đuôi tóc ra sau, ngại ngùng nói:

– Hơn nữa ta là Linh Trận sư, chúng nó đến quá nhanh, làm cho ta sợ, hoảng quá không kịp bố trí linh trận.

– Linh Trận sư?

Mục Trần và Mặc Lĩnh đều kinh ngạc thốt lên, nhìn Duẫn nhi với ánh mắt hoài nghi.

– Ta không lừa các ngươi!

Duẫn nhi thấy hai người trước mặt không tin, nhất thời cuống cuồng, vươn tay ra, đầu ngón tay mảnh khảnh tỏa ra hào quang, không khí dao động, một linh trận xanh rờn ngưng tụ trước mặt, linh lực mạnh mẽ tuôn ra.

– Cái gì…

Mặc Lĩnh trợn tròn mắt, cảm nhận rõ áp lực của linh trận kia. Dao động linh lực ở trình độ này đủ sức đánh bẹp cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ. Vậy mà linh trận cỡ đó tiểu cô nương chỉ phóng ra dễ dàng như vậy.

– Linh Trận sư cấp 2.

Mục Trần cũng phải thốt lên. Uy lực của linh trận này không hề kém Hổ Viêm Phệ Linh trận của hắn một chút nào, xem như trong cấp số linh trận cấp 1 cũng là hàng đầu, mà Duẫn nhi dễ dàng bố trí, hẳn nhiên nàng có trình độ cao hơn Linh Trận sư cấp 1. Vả lại khi nàng bố trí linh trận, Mục Trần cảm thấy một cảm giác quen thuộc, mà đó là…

Trạng thái Tâm Trận.

Trong lòng hắn vô cùng chấn động. Duẫn nhi không những là Linh Trận sư cấp 2, còn có Trạng thái Tâm Trận giống như hắn.

Như vậy, thiên phú của nàng trên phương diện tu luyện linh trận thực sự rất đáng kinh ngạc.

Mục Trần cảm nhận rõ, Duẫn nhi hẳn là trung tâm bồi dưỡng từ tấm bé của gia tộc, hoàn toàn vượt trội hơn hẳn những kẻ như hắn, nửa đường xen ngang. Ít nhất về trận đồ, hắn cũng là Linh Trận sư cấp 2, nhưng muốn bày ra vài linh trận để khoe khoang thì quả thật là quá ít.

Hiện tại hắn đã hiểu vì sao nàng có thể giành được danh ngạch hạt giống, hơn nữa lại được tuyển vào Bắc Thương linh viện ở cái tuổi nhỏ như vậy.

Nghĩ vậy, hắn không khỏi hít một hơi. Bắc Thương linh viện đúng là ngọa hổ tàng long, chỉ trong một hồi khảo nghiệm đã gặp không ít nhân vật lợi hại như vậy.

– Cho nè.

Mục Trần đưa xâu thịt nướng trong tay cho Duẫn nhi, người mà đã chảy đầy nước miếng.

– Cám ơn ca ca.

Hai mắt đen láy của Duẫn nhi sáng rực lên, nhưng nàng vẫn nhớ lễ phép nói cám ơn rồi mới vồ lấy, bất chấp hình tượng, như sói nhai hổ nuốt chửng xâu thịt.

Mục Trần nhìn hai đuôi tóc dài nhí nhảnh của cô bé, thật là ngây thơ trong sáng, hắn cũng mỉm cười.

Cô bé thể hình nhỏ bé, nhưng ăn uống lại có động tĩnh không hề nhỏ, như cơn bão lớn cuồng phong càn quét xâu thịt. Xong xuôi, nàng chớp chớp đôi mắt đen, hai má đỏ hồng nhìn Mục Trần, lí nhí:

– Còn đói.

Mục Trần cười khổ nói:

– Bao lâu rồi ngươi chưa được ăn gì?

– Hai ngày.

Tiểu cô nương uất ức trả lời:

– Ta cũng đem theo nhiều đồ ăn, nhưng hai ngày trước gặp một con linh thú nhỏ, nên mới cho nó ăn, ăn hết cái này cái nọ, nên giờ mới đói.

Mục Trần và Mặc Lĩnh liếc nhau, cố mà nén cười. Bắc Thương linh viện khảo nghiệm trong khu vực cực kỳ nguy hiểm, sao lại sản sinh ra một bông hoa lạ như vậy.

Mục Trần lắc đầu, lại lấy thêm một mớ thịt nữa đem nướng.

– Ca ca, ngươi thật tốt, các ngươi tên là gì a?

Thấy Mục Trần chuẩn bị nướng thêm đồ ăn cho mình, đột nhiên Duẫn nhi đã tăng hảo cảm với hắn một cách bất ngờ, giọng nói trong trẻo dễ thương cất lên.

– Ta là Mục Trần, hắn là Mặc Lĩnh. Hai chúng ta ở cùng một linh viện.

Mục Trần mỉm cười, rồi chợt hỏi:

– Lúc nãy ngươi có nói là có một tỷ tỷ cùng vào Bắc Thương giới phải không?

– Ừ.

Duẫn nhi chỉ thoáng suy nghĩ rồi gật đầu, tay vẫn sờ cái bụng lép kẹp:

– Nhưng mà ta bị lạc, nếu không thì đâu có đói bụng như vậy. Vả lại nếu đi theo tỷ tỷ cũng không bị đám đáng ghét kia khi dễ.

Nhắc tới tỷ tỷ, có vẻ như nàng rất tự hào, hai cái đuôi tóc lắc lư theo lời nói.

– Tỷ tỷ ngươi rất lợi hại à?

Mặc Lĩnh tò mò hỏi.

– Tỷ tỷ của ta đã từng tham gia Linh Lộ.

Duẫn nhi hếch mũi trả lời.

Mặc Lĩnh giật mình. Tham dự Linh Lộ? Vậy thì không phải nhân vật đơn giản, mà chỉ cần nhìn vào Mục Trần cũng hiểu.

– Mục ca, nói không chừng ngươi cũng biết nàng đó.

Mặc Lĩnh quay qua cười nói với Mục Trần.

– Cũng chưa chắc. Linh Lộ rất lớn, hơn nữa ta chỉ ở đó một năm, sao có thể biết hết mọi người được.

Mục Trần lắc đầu, phủ nhận.

– Mục Trần ca ca cũng từng đi Linh Lộ sao? Thật lợi hại nha. Lúc trước ta cũng đạt được tư cách Linh Lộ, mà mẫu thân nói ta quá nhỏ, không cho ta đi.

Duẫn nhi tỏ vẻ tiếc nuối.

– Ngươi cũng đạt được tư cách?

Mặc Lĩnh thất thanh, ánh mắt nhìn Duẫn nhi như nhìn một quái vật. Cô bé này rốt cuộc là cái gì vậy? Tư cách tham gia Linh Lộ, cả Bắc Linh cảnh cũng chỉ có mỗi một mình Mục Trần.

Mục Trần lại không ngạc nhiên lắm. Duẫn nhi có thiên phú linh trận cực cao, thật tình mà nói, nàng hoàn toàn ngang ngửa với cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ, chỉ có tính cách còn quá trẻ con non nớt.

– Không đi cũng tốt, nếu không ngươi không phải là ngươi bây giờ.

Mục Trần mỉm cười, hắn lăn lộn trong Linh Lộ tàn khốc kia, thật sự là một nơi tôi luyện con người rất tốt. Nhưng tính cách thuần khiết như Duẫn nhi lại không mấy hay ho. Nếu nàng có thể hoàn thành Linh Lộ, chắc chắn không còn tính cách đơn giản như vậy nữa, kết quả là được hay mất cũng chưa biết chừng.

– Nè.

Mục Trần đưa cho nàng xâu thịt thứ hai, đối với cô bé ngây thơ này, hắn cũng có hảo cảm không nhỏ.

Duẫn nhi hào hứng nhận lấy, lại bắt đầu nhai ngấu nghiến như sói đói.

Cô bé ăn uống không ít, gần như Mục Trần phải làm sạch nguyên một con Hỏa Viêm báo mới có thể thỏa mãn được cái miệng nhỏ xinh của nàng. Cả hai kinh ngạc nhìn thoáng qua cái bụng vẫn bé như cũ của cô bé, tự hỏi chẳng biết mấy thứ nàng vừa ăn đi đâu…

– Mục Trần ca ca.

Sau khi ăn uống no nê, Duẫn nhi đột nhiên quay sang nhìn Mục Trần, do dự cất tiếng.

– Ta có thể nhờ hai người giúp ta một việc không?

– Chuyện gì?

– Hai người có thể dẫn ta đi tìm tỷ tỷ không? Nàng ấy chắc chắn cũng ở quanh đây, ta có linh bàn để tìm nàng.

Duẫn nhi chạm vào cái ấn ký đỏ thẫm trên trán.

– Nhiều người muốn cướp cái này của ta, khiến cho ta phải chạy trốn suốt hai ngày. Nếu mà một mình tìm tỷ tỷ, lỡ lại lạc đường, thì lại đói tiếp.

Mục Trần mỉm cười. Đúng là Duẫn nhi với ấn ký cấp 3 kia đã hấp dẫn không ít kẻ tham lam. Vả lại, tính cách ngây ngô ngây thơ của nàng, e rằng chưa đi được bao xa đã bị người ta lừa lấy mất ấn ký.

– Mục Trần ca ca, ngươi là người tốt, hãy giúp ta đi. Đợi ta tìm được tỷ tỷ, nhất định sẽ nhờ nàng báo đáp xứng đáng.

Duẫn nhi tỏ vẻ cầu xin. Từ lúc bị lạc, chạy đông chạy tây, Mục Trần là người đầu tiên nhìn thấy nàng lại không muốn đoạt ấn ký, mà còn cho nàng ăn ngon.

Ánh mắt khẩn cầu của nàng làm cho Mục Trần khó lòng từ chối. Hắn mỉm cười gật đầu. Mọi người trong Bắc Thương giới đều có cùng mục tiêu, vì vậy con đường nào cũng sẽ quy về một chỗ. Giúp đỡ đôi bên, thật ra cũng không có gì phiền toái.

Trong hành trình tàn khốc có một bông hoa nhỏ đồng hành, dọc đường cũng sẽ thêm phần thú vị.

Quay lại truyện Đại Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 459: Chỉ là muốn thử một chút Tịch Diệt thần đế phong mang

Chương 458: Càng khủng bố hơn tồn tại

Chương 457: Siêu việt Tự Tại Tiên Cảnh