Chương 113: Bị săn | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025
Mảnh rừng nguyên sinh, đại thụ chọc trời che kín cả núi non, cành lá rậm rạp đan xen, hoàn toàn ngăn cách ánh sáng mặt trời với tán rừng bên dưới. Không gian rừng cây mênh mông như vô tận, không thấy lối ra, thỉnh thoảng vang lên những tiếng thét gào kinh hoàng, mang theo dao động linh lực mạnh mẽ.
“Graooow!”
Ở một nơi nào đó trong rừng rậm, Mục Trần khoan khoái ngắm nhìn linh thú dữ tợn đang đứng trước mặt. Linh thú toàn thân màu hoàng kim, giống như một con trâu, vùng đầu có sừng vàng, còn đuôi lại mang hình dáng của đuôi cá sấu, phủ kín những chiếc gai sắc nhọn như móc vàng lấp lánh, lắc qua lắc lại khiến cho không khí xung quanh cũng phải cảm thấy hồi hộp như bị xé toạc ra.
Hoàng Kim Ngạc, trung cấp linh thú, thực lực sánh ngang với cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ, thân thể phủ kín kim giáp, quả thực không thể nào phá vỡ.
Bên cạnh con Hoàng Kim Ngạc cuồng nộ còn có một cự hổ màu đen. Dù không mạnh mẽ như Hoàng Kim Ngạc nhưng cũng mang trong mình uy lực của Linh Luân cảnh sơ kỳ.
– Con này để ta, con kia ngươi xử lý.
Mục Trần chỉ vào Hoàng Kim Ngạc, mặc dù hắn có thể dễ dàng tiêu diệt cả hai trong một khắc, nhưng như vậy thì chỉ tổ làm hạn chế Mặc Lĩnh. Ai nấy cũng đều cần phải rèn luyện để tiến bộ, nếu cứ khư khư bảo bọc Mặc Lĩnh, chỉ có thể khiến tên kia trì trệ mà thôi.
– Được.
Mặc Lĩnh gật đầu, biết rõ mình không thể mãi dựa dẫm vào Mục Trần, nếu hắn tự nâng cao thực lực thì việc theo bên cạnh Mục Trần chỉ cản trở mà thôi.
Mục Trần cũng không nói thêm điều gì, lập tức phóng người lao tới Hoàng Kim Ngạc, chỉ vươn tay ra, ngón tay kim quang lóe sáng, kình khí cương liệt, bá đạo phun ra cực kỳ sắc bén.
“Graooow!”
Hoàng Kim Ngạc gầm lên điên cuồng, quất chiếc đuôi đầy mạnh mẽ nhằm hướng Mục Trần, nhưng bất ngờ lại xuyên qua cơ thể hắn, chứng tỏ chỉ là một tàn ảnh mà thôi.
– Trên này, kém lắm!
Mục Trần như quỷ mị xuất hiện trên đỉnh đầu Hoàng Kim Ngạc, khẽ nở nụ cười, linh lực đột ngột bộc phát. Sức mạnh cường hãn chấn áp Hoàng Kim Ngạc, ép nó lún sâu xuống đất, sau đó chỉ vàng chóe không chút do dự đâm thẳng vào đầu nó.
“Choang!”
Tia lửa bắn ra tứ phía. Ngón tay như đúc bằng vàng của Mục Trần xuyên thủng kim giáp cứng như thép của Hoàng Kim Ngạc, máu tươi theo đó phun ra phức tạp.
“Graooow!”
Hoàng Kim Ngạc trọng thương, điên cuồng giãy giụa, nhưng bất quá không cách nào chạm tới vạt áo của Mục Trần, với khả năng hiện tại, đối phó với linh thú Linh Luân cảnh hậu kỳ quả thực là dễ như trở bàn tay.
Chỉ ngắn ngủi hai phút sau, cái đầu đầy máu tươi của Hoàng Kim Ngạc đã thôi không còn giãy giụa nữa, cơ thể cứng đơ ầm ầm nện xuống mặt đất, khiến mặt đất rung lên một cái, bất động.
Mục Trần phủi tay, cúi xuống moi đầu Hoàng Kim Ngạc lấy ra một khỏa kim quang tinh phách linh thú. Ngay lúc đó một tia kim quang phóng ra, chui vào mi tâm của Mục Trần, ấn ký đỏ thẫm sáng lóe lên một chút.
– Bắc Thương linh viện thật thiết kế kỳ lạ.
Mục Trần nhíu mày thầm cảm thán. Hắn nhận ra rằng tia kim quang kia rất nhỏ, không làm ảnh hưởng tới năng lượng của tinh phách linh thú, mà linh lực mà ấn ký kia hấp thu lại không hề bài xích khó chịu, bất cứ ai cũng đều có thể hút được.
Tuy nhiên, ấn ký lại bài xích linh lực trong cơ thể con người, bởi vậy ai muốn dùng linh lực bản thân để nhanh chóng tăng cường ấn ký thì chỉ là kẻ thảm bại.
Mục Trần nắm chặt tinh phách linh thú trong tay. Khỏa tinh phách linh thú trung cấp này hiện tại không khiến hắn quá chú ý, nhưng có còn hơn không. Hắn vừa định thu vào Giới Tử Xuyến thì một luồng hắc ám bỗng nảy lên từ lòng bàn tay, nhanh chóng bò tới khỏa tinh phách linh thú, trước đôi mắt kinh ngạc của Mục Trần mà khiến cho khỏa tinh phách linh thú nhanh chóng nhạt màu, cuối cùng “bụp” một tiếng hóa thành đốm sáng tan biến.
Tia hắc ám sau khi hấp thu năng lượng của tinh phách linh thú cũng lại nhanh chóng chui ngược vào cơ thể Mục Trần.
Mục Trần ngơ ngác nhìn màn kịch vừa diễn ra nhưng nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, là Cửu U Tước!
– Tinh phách linh thú có tác dụng không nhỏ đối với việc hồi phục của ta, sau này giết nhiều một chút, ta khôi phục lại sẽ nhanh hơn.
Một ý niệm thản nhiên của Cửu U Tước truyền vào trí não Mục Trần.
– Ngươi đúng là không biết khách sáo.
Mục Trần ngao ngán than thở.
– Chứ lần trước ngươi không mượn sức mạnh của ta thì sao ta lại yếu thế này?
Cửu U Tước hững hờ trả lời.
– Được rồi, ta sẽ cố gắng.
Mục Trần bất đắc dĩ lắc đầu. Tính tình Cửu U Tước không quá tốt. Nếu là trước kia, hắn có thể mặc kệ nó, nhưng hiện tại chỉ có thể chịu khó một chút. Cửu U Tước hồi phục nhanh cũng tốt cho hắn, thêm một chiêu bảo mệnh cuối cùng, dù rằng hắn không muốn phải sử dụng đến nó.
– Ăn đồ của ngươi thì cũng nhắc nhở một chút, em đã bị quan sát đấy.
– Cái gì?
Mục Trần ánh mắt ngưng trọng, chợt cười cười, ánh mắt lơ đãng đảo qua rừng rậm sau lưng. Mấy kẻ này tốc độ cũng lẹ thật, xem ra cái ấn ký cấp 3 của mình quả thật khá hấp dẫn.
Mục Trần không nói gì thêm với Cửu U Tước, mà nhìn qua Mặc Lĩnh gần đó. Thực lực của tên kia so với linh thú hắc hổ nọ cũng sàng sàn như nhau, cuộc giao đấu khá ngang sức, cả hai đều mang thương tích, nhưng vết thương của hắc hổ nghiêm trọng hơn nhiều.
Người và thú quấn nhau giao đấu một hồi, hắc hổ cuối cùng không thể cầm cự nổi, giãy giụa rồi ngã xuống đất, bị Mặc Lĩnh đập thêm một đòn nghiêm trọng, chết ngắc.
Mặc Lĩnh ngồi bệt xuống cạnh thi thể hắc hổ, lau đi máu me che kín mặt mũi, khẽ cười với Mục Trần. Quả thật, khả năng của hắn cần rất nhiều thời gian mới có thể giải quyết nổi.
“Véo!”
Đột nhiên từ trong rừng rậm bắn ra mấy tia sáng nhanh như chớp, nhằm thẳng vào những điểm yếu trên cơ thể Mặc Lĩnh.
Công kích mạnh mẽ và đột ngột, Mặc Lĩnh chưa kịp nhận rõ đã thấy chúng nhanh chóng đến sát bên.
“Vút!”
Khi những luồng sáng kia sắp chạm tới cơ thể Mặc Lĩnh, một cái bóng hoàng kim bay tới chắn trước mặt hắn, vô số tia lửa lóe lên.
“Keng keng!”
Cái bóng hoàng kim đó chính là thi thể Hoàng Kim Ngạc, những tia sáng chạm vào lập tức phát ra âm thanh kim thiết va chạm, rồi bắn sang hướng khác.
Mặc Lĩnh sắc mặt biến đổi, vội vàng đứng dậy, tim đập thình thịch nhìn vào rừng rậm. Nếu như vừa rồi Mục Trần không kịp cứu hắn, có lẽ bây giờ đã trọng thương.
– Ai?
Hắn đứng dậy, giận dữ quát.
Mục Trần nhăn mặt nhíu mày, nói:
– Lén lút theo dõi lâu như vậy, sao còn chưa chịu lộ diện?
– Hô hô, không hổ là kẻ có danh ngạch hạt giống, quả nhiên có bản lĩnh.
Một tiếng cười sang sảng trong cảm giác u ám của rừng truyền ra. Ba người như điện xuất hiện, đứng trên nhánh cây, nhìn xuống Mục Trần và Mặc Lĩnh, ánh mắt không khác gì một kẻ săn mồi nhìn con mồi.
Mặc Lĩnh kinh ngạc nhìn thấy ba kẻ vừa tới, bởi vì đó là ba người đã cùng xuất hiện trên cái đài tiếp nhận khi nãy, mà cả ba đều có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ!
Mặc Lĩnh cảm thấy một nỗi lo lắng và nao nao trong lòng, thực lực của ba người này nhìn qua không hề yếu hơn Liễu Mộ Bạch chút nào. Nếu chỉ có một người thôi, có lẽ Mục Trần sẽ dễ dàng giải quyết, nhưng mà ba người cùng lúc như vậy, e rằng hắn cũng phải đau đầu.
Dù Mặc Lĩnh biết Mục Trần từng giết cường giả Dung Thiên cảnh, nhưng cũng chỉ là tin đồn, hắn chưa từng chính thức thấy Mục Trần ra tay, cũng không biết hắn có thể lại có vận khí và sức mạnh đó hay không.
Vì vậy, với thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ của hắn, đối phó một người thì thoải mái, nhưng hiện tại cùng lúc ba người thì….
– Mục ca.
Mặc Lĩnh nhảy tới bên cạnh Mục Trần, thanh âm có chút lo lắng. Hắn tự biết một mình Mục Trần thì đối phương có thêm ba người cũng không thể cản được hắn rời đi, thế nhưng nếu dẫn theo hắn, tất sẽ thêm phiền phức.
– Mục ca, chúng ta nên chia nhau tránh đi thôi.
Mặc Lĩnh găng tay cắn răng nói. Nếu khiến Mục Trần phải gánh lo như vậy, sẽ khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
– Tình hình hiện tại không thể đi đâu được.
Mục Trần mỉm cười, ba gã Linh Luân cảnh hậu kỳ như thể khiến hắn bỏ bạn hữu chật vật trốn chạy, vậy mà lại quá coi thường hắn.
– Vị bằng hữu kia, tại hạ Cát Thanh. Ha ha, chúng ta rất hứng thú với ấn ký cấp 3 của ngươi. Nếu ngươi có thể giao nó cho chúng ta, cam đoan sẽ được an toàn rời đi. Sống phải có hòa khí, như vậy thì tất cả đều tốt, ngươi nghĩ sao?
Trong ba người, vị thiếu niên áo xám có vẻ là trung tâm, tên nọ cười tủm tỉm nhìn Mục Trần.
Hai gã thiếu niên Linh Luân cảnh hậu kỳ khác cũng cười trêu tức nhìn Mục Trần, hẳn nhiên không đánh giá cao khả năng của hắn có thể thoát khỏi tay ba người bọn họ.
Mục Trần nhìn chằm chằm ba kẻ ấy, đôi mắt sắc bén. Hắn biết rõ mục tiêu của ba người này chính là ấn ký cấp 3 của hắn, hơn nữa dường như sau lưng họ còn có những kẻ lén lút khác.
Rõ ràng có rất nhiều ánh mắt chú ý đến hắn, vì dù sao, so với ba tên có ấn ký cấp 3 kia, chiến lực của hắn kém hơn nhiều, lại chẳng có nhiều đồng bọn bên cạnh.
So với hắn và ba kẻ kia, hắn chính là quả hồng mềm nhất.
– Mặc Lĩnh, lui sang một bên đi.
Mục Trần nhẹ giọng nói.
Mặc Lĩnh nghe mà biến sắc, hắn có ý muốn ra tay sao? Nhưng dù có lo lắng thì cũng không còn cách nào khác, đành phải chú ý cẩn thận lùi qua một bên.
– Ôi, không tồi nha. Muốn một mình chấp ba ư?
Ba người kia nhất thời cười gằn, tiếng cười đầy trào phúng.
– Thật là kiêu ngạo.
Cát Thanh cười nhạt, ánh mắt nhìn Mục Trần đã lạnh như đao, phất tay lên nói:
– Nếu vị bằng hữu này tự tin như vậy, vậy chúng ta cũng nên chiêu đãi cho tốt đi, miễn cho mấy kẻ may mắn lượm được danh ngạch hạt giống lại kiêu ngạo bằng trời.
Hai tên kia cũng cười khẩy, bàn tay nắm chặt, dao động linh lực mạnh mẽ bùng lên. Ba người ánh mắt giao nhau, cùng lúc phóng ra.
Ba thân ảnh như chim cắt săn mồi lao xuống, linh lực cuồng bạo trực tiếp bao vây Mục Trần.