Chương 112: Thiếu nữ váy đen | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025
Trên đài tiếp nhận, không khí bỗng chốc trở nên quái lạ, mọi người ai nấy đều tăng cường cảnh giác với những kẻ đứng gần bên mình.
Quy tắc ở đây thật rõ ràng, dễ hiểu. Thân ở trong vòng này, ngoại trừ việc phải cẩn thận với những hung địa rải rác và linh thú cường hãn, thì mối đe dọa lớn nhất lại chính là những người đồng hành cùng tham gia.
– Các thanh niên, quy tắc này không chừa một ai cả. Tại nơi đây, dù cho ngươi nắm giữ danh ngạch hạt giống, nhưng nếu không đạt cấp độ 4, thì cũng sẽ bị loại bỏ, mất tư cách gia nhập Bắc Thương linh viện, – lão nhân cười vang, tiếp lời.
Mục Trần nhếch môi cười khẩy, lời lão cũng thật quá. Những kẻ đã đạt được danh ngạch hạt giống có ai lại hiền lành? Có lẽ đôi khi xảy ra một số chuyện bất ngờ khiến ấn ký giảm sút. Nhưng với năng lực của bọn họ, muốn lấy được ấn ký cấp 4 thì có khó khăn gì?
– Cuối cùng, khi các ngươi tới đích, cấp bậc ấn ký cao thấp sẽ quyết định địa vị của ngươi tại Bắc Thương linh viện, từ đó nhận được lượng bồi dưỡng tương ứng. Do đó, không chỉ phải cố gắng để không bị đào thải, mà còn phải nỗ lực tìm kiếm địa vị và tài nguyên, tăng cường cấp ấn ký, càng cao càng tốt. Ta sẽ chờ các ngươi tại Bắc Thương điện.
– Còn một điều nữa, nếu muốn bỏ cuộc, hãy trực tiếp chấn vỡ ấn ký trên trán, sẽ có vài vị giám sát cứu các ngươi ra.
– Thôi, bây giờ ta trịnh trọng thông báo, trường đấu khảo nghiệm Bắc Thương linh viện, chính thức bắt đầu!
Chỉ thấy lão nhân mỉm cười nhìn mọi người, quang ảnh dần nhạt đi, cuối cùng tan biến hoàn toàn.
Ngay lúc ấy, đài tiếp nhận trở nên tĩnh lặng, chỉ có vài người ánh mắt lóe sáng.
Mục Trần quan sát xung quanh, hắn rõ ràng cảm nhận được không khí tĩnh lặng. Khu vực này, nhiều người tụ tập lại thành nhóm năm nhóm ba. Ba kẻ có danh ngạch hạt giống cũng mỗi người dẫn theo một đội không nhỏ vây quanh, tất cả đều đến từ những linh viện lớn.
Mục Trần lúc này lại có vẻ đơn độc hơn, chỉ có Mặc Lĩnh ở đây, thực lực Linh Luân cảnh sơ kỳ.
Ba kẻ kia cũng nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, bọn họ kiêng dè lẫn nhau, từ đó dẫn dắt đội ngũ nhanh chóng rời khỏi, tiến vào rừng rậm.
Thân đang trong khảo nghiệm Bắc Thương, có đến mấy vạn người tham gia, lúc nào cũng có thể trở thành con mồi, từ đó tự nhiên không ai ngu dại mà dây dưa với những đối thủ mạnh.
– Chúng ta cũng đi thôi, – Mục Trần nhẹ giọng nói với Mặc Lĩnh.
Hắn nhanh chóng lao đi hướng ra khỏi đài tiếp nhận, Mặc Lĩnh cũng vội vàng đuổi theo. Nhìn thấy Mục Trần động thân, trên đài có không ít người ánh mắt lấp lánh những tia sáng nguy hiểm.
Nơi đây có không dưới sáu người đạt thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, nhưng danh ngạch hạt giống chỉ có bốn người. Những kẻ Linh Luân cảnh hậu kỳ này dĩ nhiên không an phận, bọn họ vẫn có đủ thực lực để đạt được danh ngạch hạt giống, chỉ là thiếu chút may mắn mà thôi.
May mà có khảo nghiệm này, linh viện tạo cho họ thêm một cơ hội tốt.
Ngoài bốn người có danh ngạch hạt giống, ba cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ khác cũng có không ít kẻ theo sau, so tổng lực thì bọn họ mạnh hơn hai người Mục Trần thế đơn bạc, khiến hắn trở thành một mục tiêu có vẻ dễ ăn nhất.
Chỉ cần đánh bại Mục Trần, họ sẽ có thể đoạt được ấn ký cấp 3.
Một ánh mắt nheo lại nhìn theo hướng Mục Trần vừa rời đi, khóe miệng khẽ cười, xem ra đã chọn hắn làm con mồi đầu tiên.
Danh ngạch hạt giống ư? Chẳng qua chỉ giúp bản thân trở thành mồi ngon mà thôi.
Mục Trần và Mặc Lĩnh xuống khỏi đài, gương mặt tĩnh lặng như chưa hề nhận ra những kẻ tâm tư bất hảo đang dồn ánh mắt về phía mình. Hắn chỉ nhẹ nhàng hướng ánh nhìn về nơi xa, thầm mong mỏi.
Lạc Li, nàng có ở đây chăng?
Khi Mục Trần còn đang chìm trong suy tư giữa rừng rậm, ở một đài tiếp nhận khác cách xa, bầu không khí lại náo nhiệt khác thường.
Đài tiếp nhận này lớn hơn chỗ của Mục Trần một chút, số lượng người đông đúc hơn nhiều. Trong biển người xô bồ ấy, ngoại trừ một số ít ở vòng ngoài, thì bên trong không ít thiếu niên ngạo nghễ, khí lực tỏa ra mạnh mẽ, hầu hết đều đạt thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, trên trán họ đều có ấn ký đỏ thẫm, hiển nhiên họ đều là những người xuất sắc đã đạt được danh ngạch hạt giống.
Đài tiếp nhận của họ chính là thiên nga giữa bầy vịt.
“Roẹt!”
Bất thình lình một cột sáng hiện ra, thu hút sự chú ý của những kẻ mang ấn ký đỏ thẫm, mà tất cả đều tỏ ra ngạc nhiên.
Tiếng xôn xao bàn tán trong không khí, từng cơn gió mang theo sự hiếu kỳ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt mỹ.
Cột sáng tan đi, cô gái trong bộ váy đen hiện ra, dáng người thướt tha, chiếc váy nhẹ nhàng mơn man những đường nét cơ thể tuyệt đẹp, mái tóc bạc như suối chảy ra, gió thổi lên khiến những sợi tóc phất phơ nhẹ nhàng, thật khiến lòng người rung động.
Làn da trắng như tuyết, mi mắt tinh tế tựa trăng non, đôi mắt như lưu ly rực rỡ, ai nấy nhìn vào đều không thể rời mắt.
Gương mặt xinh xắn không nụ cười, cũng chẳng mang nét lạnh lùng, nhưng giống như mặt hồ sâu thẳm không có đáy. Đôi mắt lưu ly nhẹ nhàng chuyển động, xung quanh không có gì có thể thoát khỏi tầm nhìn của nàng.
Ánh mắt của nàng quét qua đài, bầu không khí vốn sôi nổi nay lại đột ngột tĩnh mịch, vô số người nhìn trộm đánh giá nàng, nhưng chẳng hiểu sao không ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt lưu ly kiều diễm ấy.
Những thiếu niên mang ấn ký đỏ thẫm cũng rạo rực nhìn nàng. Thực sự dung nhan và khí chất như thế, đây là lần đầu họ chứng kiến nơi một thiếu nữ.
Thiếu nữ váy đen lẳng lặng quét mắt một lượt quanh đài tiếp nhận, lại bắt đầu từng bước chậm rãi tiến về phía tấm bia đá ở trung tâm. Vô số ánh mắt dõi theo từng bước chân của nàng, ai nấy đều sững sờ khi phát hiện sau lưng nàng là một thanh trường kiếm đen tuyền.
Một gã thiếu niên anh tuấn cao lớn mỉm cười bước tới. Trên trán hắn cũng có một ấn ký đỏ thẫm, ấn ký quả thật khiến người khác phải động lòng.
– Xin chào, ta là Cổ Ca, đến từ Đại Nguyên linh viện thuộc Đại Nguyên đại lục. Nàng cần giúp gì không? Nàng đến muộn một chút, ta có thể phổ biến quy tắc nơi này cho nàng.
Cổ Ca ném ra nụ cười hiền lành, khí chất cũng khá, không dụ dỗ cô nàng thì cũng thật khó cho những thiếu nữ mới lớn.
Thiếu nữ váy đen chỉ liếc mắt, một cái nhìn thoáng qua khiến gã kia tim đập thình thịch, đôi mắt thêm phần rạo rực. Một mỹ nữ tuyệt sắc như nàng, nếu được ôm vào lòng, cái vẻ thẹn thùng đáng yêu kia thật khiến cho người ta điên đảo lòng mình!
Dẫu vậy, thiếu nữ váy đen chỉ nhìn hắn một cái rồi chẳng thèm nói câu nào, lắc người ngang qua hắn hướng tới tấm bia đá.
Cổ Ca vẫn không từ bỏ, mỉm cười theo sau, như những kẻ tự kỷ thao thao bất tuyệt kể lại hết quy tắc vừa được nghe.
– Ta thấy nàng chỉ có một mình, nơi đây khá nguy hiểm, mà bản thân ta cũng có không ít đồng bọn. Chi bằng nàng gia nhập tổ đội của ta, đảm bảo nàng sẽ an toàn.
Bất chợt khi hai chữ “tổ đội” vang lên, đôi mắt lưu ly của nàng khẽ động một chút, nhưng vẫn không nói lời nào. Nàng đứng trước tấm bia, vươn bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt lên mặt đá lạnh lẽo.
“Ruỳnh!”
Tấm bia đá chấn động ngay tức khắc, một luồng kim quang chói mắt bắn ra, ngưng tụ trên mi tâm của nàng.
Giọng nói thao thao bất tuyệt của Cổ Ca lập tức khựng lại, những ánh mắt vẫn đang chăm chú nhìn nàng cũng trợn tròn kinh hãi, há hốc mồm khi chứng kiến luồng kim quang đó xuất hiện, hóa thành một ấn ký số “5” hiện hữu trên trán thiếu nữ váy đen.
Ấn ký cấp 5?
Toàn bộ mọi người đều kinh hãi nín thở, không thể ngờ rằng đài tiếp nhận của họ lại xuất hiện một người đạt danh ngạch hạch tâm, lại còn là cô gái xinh đẹp này?
Cổ Ca mặt mày giật giật, khóe môi run rẩy. Danh ngạch hạch tâm a! Chỉ có những ai tham gia Linh Lộ và được đánh giá hoàn thành cấp Vương mới đủ tư cách nhận được quyền hạn này!
Người con gái xinh đẹp mảnh mai, vẻ đẹp thuần khiết khiến lòng người xao xuyến, liệu có phải là một trong những yêu quái khủng bố ấy chăng?
Cô gái từ từ xoay người lại, đôi mắt lưu ly trong trẻo nhìn Cổ Ca, đôi mày liễu hơi hạ xuống, cuối cùng mở miệng, thanh âm như lục lạc ngọc ngân vang.
– Ngươi vừa nói ấn ký này có thể đoạt của người khác để nâng cấp phải không?
Cổ Ca ngẩng ra, chỉ biết gật gù xác nhận, không nói lên lời.
Thiếu nữ váy đen chỉ ngón tay lên trán, nhẹ nhàng sờ sờ cái ấn ký:
– Vậy thì mấy người có danh ngạch hạt giống giao ấn ký cho ta đi.
– Cái gì?
– Hả?
– Chuyện gì đang xảy ra?
Một câu nói nhẹ nhàng của nàng lại khiến cho đài tiếp nhận náo loạn không thôi. Mười mấy thiếu niên mặt mày giận dữ, mắt long lên sòng sọc đỏ ngầu như ấn ký trên trán họ, hiển nhiên đều là những đối tượng bị nàng ta nhắm tới, những kẻ có danh ngạch hạt giống.
– Hừ! Tuy ngươi có danh ngạch hạch tâm, nhưng muốn đoạt lấy ấn ký của nhiều người như chúng ta thì có phải đang bị điên rồi không?
Một gã thiếu niên nổi cáu nhạo báng.
Thiếu nữ váy đen lắc đầu, nhìn gã thiếu niên, thật thà trả lời:
– Không đâu.
Thiếu niên nọ nghe vậy liền mặt mày xanh mét, chỉ biết cắn răng quát:
– Các vị, chúng ta cùng lên thử xem nàng có bao nhiêu lợi hại!
Những kẻ còn lại cũng đồng loạt tán thành, mười mấy người chậm rãi tiến tới vây quanh nàng. Cổ Ca chỉ biết nhún vai bước ra, trước đó nàng chẳng mảy may quan tâm đến hắn khiến hắn không tránh khỏi mang chút oán khí, lúc này dù không tỏ rõ vẻ hả hê cũng nói:
– Xem ra ta cũng không giúp được ngươi.
Mười mấy thiếu niên thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ cùng nhau xông lên, uy áp linh lực mạnh mẽ bùng nổ, cùng lúc tiến hành tấn công thiếu nữ váy đen.
Đôi mắt lưu ly khẽ chớp, bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc bạc vương trên trán.
“Uỳnh!”
Ngay khi những quyền cước sắp sửa chạm vào nàng, một luồng hắc ám từ trong cơ thể nàng mãnh liệt phung ra.
“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!”
Mười mấy bóng người chớp mắt đã bay ngược ra, đập mạnh lên mặt đất, ai nấy đều hộc máu, đôi mắt kinh hãi.
Những kẻ đứng quanh quan sát cũng không khỏi sợ hãi mà hít một hơi. Mười mấy cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ chưa kịp chạm vào nàng đã bị đánh bạt ra xa?
Bỗng chốc một bóng đen lướt qua, ngón tay nhỏ của nàng khẽ điểm nhẹ một cái, ấn ký đỏ thẫm trên trán mười mấy người nhanh chóng nhạt đi, hào quang bắn ra, cuối cùng dung nhập vào ấn ký hoàng kim trên mi tâm của nàng.
Lấy đi rất nhiều ấn ký cấp 3, ấn ký hoàng kim của thiếu nữ váy đen lấp lánh hơn nhiều, nhưng vẫn chưa lên cấp 6. Rõ ràng việc tăng cấp này cũng không dễ dàng.
Sau khi chiếm đoạt những ấn ký từ mấy tên tội nghiệp, nàng vẫn không động thủ với những loại ấn ký tầm thường khác, chỉ nhẹ nhàng xoay người di chuyển đến rìa đài tiếp nhận, đôi mắt lưu ly nhìn về một phương xa xăm, ánh mắt khẽ gợn, môi xinh mấp máy, nở một nụ cười nhẹ, nụ cười khiến ngàn hoa cũng thẹn thùng không dám so bì.
– Ta nói sẽ chờ ngươi. Nếu ngươi không đến, ta sẽ ghét ngươi.