Chương 111: Bắc Thương giới | Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025

Một vùng trời đất bao la, không trung xanh thẳm, những đám mây trắng nhẹ nhàng trôi lững lờ. Tầm mắt ta hướng về xa xăm, chỉ thấy một mảnh rừng rậm vô tận, chẳng thấy lối ra.

Rừng rậm, những đại thụ cao vút nghìn trượng đứng sừng sững, giống như những ngọn núi bên dưới. Ở giữa không trung của rừng già, hàng đàn linh thú bay lượn, tiếng gầm hú hét vang vọng giữa trời.

Tại nơi xa xôi, có thể nhìn thấy những linh thú đang cắn xé lẫn nhau, một sinh vật khổng lồ gầm vang khiến cả đất trời phải rung chuyển.

Nơi này thật giống như một vùng đất hồng hoang không có dấu chân người.

Tuy nhiên, không khí tĩnh mịch đó nhanh chóng bị xé tan bởi một vị trí trên không trung, nơi xuất hiện một nền đá khổng lồ, rộng khoảng nghìn trượng, lơ lửng giữa bầu trời. Xung quanh là sương khói lượn lờ, tựa tiên cảnh.

Không biết từ đâu, vô số cột sáng từ hư không hiện ra, rồi nhanh chóng biến mất, để lộ ra những bóng hình thanh niên với vẻ mặt ngạc nhiên.

Chỉ trong khoảng nửa canh giờ, nền đá đông đúc những người là người, âm thanh huyên náo dần dần nổi lên ầm ĩ.

Tại một góc sân đá, một cột sáng bỗng nhiên hiện ra, những đốm sáng ngưng tụ lại, hai thiếu niên từ trong những đốm sáng đó bước ra.

Đôi mắt khép hờ của Mục Trần cảm nhận cường quang đang dần yếu đi, hắn chậm rãi mở mắt ra và bất ngờ thấy sân đá rộng lớn trên không trung này.

Trước mặt, người người chật kín, ai cũng cẩn trọng đánh giá bốn phía xung quanh, hiển nhiên ai nấy đều cảm thấy nơi này thật lạ lẫm.

– Mục ca, chẳng lẽ nơi này là trường đấu khảo nghiệm của Bắc Thương linh viện sao?

Một âm thanh thì thầm vẳng đến bên tai Mục Trần, Mặc Lĩnh sắc mặt vô cùng cẩn trọng, ánh mắt quét khắp tứ phía. Âm thanh của hắn rất khẽ, bởi hắn cảm nhận được những người hiện diện trên sân đá này, thực lực kém nhất cũng đã là Linh Luân cảnh sơ kỳ. Thậm chí, trong số đó không ít kẻ khiến hắn cảm thấy một sức ép nhàn nhạt.

Mục Trần chỉ mỉm cười gật đầu.

– Những người kia hẳn đều chọn danh ngạch Bắc Thương linh viện!

Mặc Lĩnh liếm mép, trong lòng thêm phần kinh sợ trước Bắc Thương linh viện. Toàn bộ Bắc Linh viện bọn họ giành được danh ngạch Ngũ Đại Viện còn chưa tới mười người; thế nhưng chỗ này nhìn qua cũng đã hơn ngàn mạng.

– Dù những kẻ ở đây không ai không lợi hại, nhưng không nên để sự sợ hãi chi phối. Lâm vào thiếu dũng khí, thì có muốn cạnh tranh cũng không thể nào được!

Mục Trần mỉm cười, hắn hiểu rõ Mặc Lĩnh đang có chút tự ti. Dù sao Bắc Linh cảnh chỉ là một địa vực nhỏ, mà những kẻ kia chắc hẳn là đến từ vô số linh viện lớn có thực lực cao, quả thật hơn xa cái linh viện nhỏ nhoi của bọn họ.

– Ừ ừ.

Nhìn vào Mục Trần, Mặc Lĩnh cũng cảm thấy yên tâm đôi chút. Thì ra, có một tên quái vật mà ngay cả những cường giả Dung Thiên cảnh cũng phải táng thân trong tay hắn, thì có gì phải sợ chứ! Dù cho Mặc Lĩnh không biết rõ cấp bậc của những hạt giống gia nhập Bắc Thương linh viện ra sao, nhưng chắc chắn không thể nào vượt trội hơn đại ca Mục Trần này.

Mục Trần trấn an Mặc Lĩnh, sau đó cẩn thận quét mắt nhìn khắp cái sân đá rộng lớn này. Hiện tại nơi đây ít nhất cũng có hơn ngàn người, phần lớn không ai trò chuyện cùng nhau; chỉ có vài nhóm tụm năm tụm ba lại, có vẻ như họ là người quen biết hoặc đến từ cùng một linh viện.

– Bắc Thương linh viện…

Mục Trần thở dài. Những kẻ hiện diện trong đây không ai không phải là Linh Luân cảnh, và trong số đó ít nhất có sáu người có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ.

Những kẻ xuất hiện ở đây đều là những người có được danh ngạch Ngũ Đại Viện và lựa chọn gia nhập Bắc Thương linh viện. Danh tiếng của Bắc Thương linh viện, có thể thấy, cực kỳ khủng khiếp.

Danh ngạch tranh đoạt của Bắc Linh viện so với loại cạnh tranh này, thực sự như đại thụ với cây con.

“Boong!”

Đúng lúc đó, giữa không trung nơi chính giữa sân đá phát ra một tiếng chuông ngân vang, ánh mắt mọi người đồng loạt bị thu hút về phía đó, một tấm bia đá đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Hào quang của tấm bia đá ngưng tụ lại trên phía trên, hình thành một bóng người già nua.

– Các vị trẻ tuổi, ta là một trong những người giám sát khảo nghiệm của Bắc Thương linh viện…

Lão già nọ mỉm cười, ánh mắt quét nhìn khắp lượt những thiếu niên thiếu nữ trước mặt, rồi nói tiếp:

– Bây giờ ta sẽ cho các ngươi biết quy tắc của nơi này.

Trên sân, mọi người đều im ắng, đôi mắt vô cùng tập trung vào bóng người già nua.

– Phiến không gian này của chúng ta gọi là Bắc Thương giới, đây là địa điểm chuyên dụng của Bắc Thương linh viện dành cho khảo nghiệm… Cái sân mà các ngươi đang đứng là Tiếp Nhận Đài, trong Bắc Thương giới có đến cả trăm cái, các ngươi chỉ là một trong số đó.

Lời vừa dứt, cả đám thanh niên kinh ngạc thốt lên. Với hơn ngàn người hiện tại trong sân này, vậy thì khảo nghiệm của Bắc Thương linh viện hôm nay có đến hơn mười vạn người sao? Thật là đông đến khủng khiếp!

– Ha ha, do nhân số quá lớn nên Bắc Thương giới đã phân chia thành bốn cảnh. Hiện tại ba cảnh khác cũng đang tiến hành khảo nghiệm giống như các ngươi. Nhưng số phận của những kẻ bên đó ra sao, hiện tại đối với các ngươi không quan trọng.

Lão già cười tủm tỉm, ánh mắt bí hiểm.

Mục Trần tròn mắt kinh ngạc, khóe miệng giật giật. Bắc Thương giới có đến bốn cảnh như thế này sao? Bắc Thương linh viện quả đúng xứng với danh tiếng một trong Ngũ Đại Viện, tài lực thật đáng sợ… nhưng mà, như vậy thì cơ hội để hắn gặp được Lạc Li trong kỳ khảo hạch này đã giảm xuống chỉ còn 25%?

– Thật là, hi vọng nàng cũng đang ở Bắc Thương giới này.

Mục Trần ngao ngán lắc đầu.

– Bắc Thương giới rất mênh mông, hung địa khắp nơi, linh thú mạnh mẽ không ít. Các ngươi cần vượt qua những trở ngại đó để tới trung tâm Bắc Thương giới. Ở nơi đó có một tòa Bắc Thương điện, trong điện có linh trận truyền tống thẳng đến Bắc Thương linh viện. Chúng ta cũng sẽ ở đó dẫn đường cho các ngươi.

– Xem ra cũng không khó lắm.

Mục Trần nhướng mày, nhưng nghĩ lại, khảo hạch của Ngũ Đại Viện nào có thể dễ dàng như vậy?

– Hô hô, vẫn chưa hết… theo quy định, các ngươi phải tự mình tiến lên trước tấm bia đá này, đặt tay chạm vào nó để nó phân cấp các ngươi. Bình thường có 9 cấp. Danh ngạch thường là cấp 1, danh ngạch hạt giống là cấp 3, danh ngạch hạch tâm là cấp 5.

Người nghe thấy, chỉ thoáng ngưng lại một chút rồi lần lượt rất đông người đi lên chạm vào bia đá. Ngay khi bàn tay chạm đến, liền có một tia sáng bắn ra chui vào trán người đó.

Khi hào quang tan đi, trên trán sẽ xuất hiện một ấn ký phát sáng màu ám kim, bên trong mơ hồ có con số “1”.

Đương nhiên, đó chính là những người đạt danh ngạch thường được phân cấp 1.

Hầu hết trong số đó nhìn nhau, cấp bật thấp nhất thật sự khiến họ xấu hổ.

“Bùm!”

Đột nhiên, một chùm sáng mãnh liệt bộc phát, tỏa ra ánh đỏ như lửa ngưng tụ trên trán của một thiếu niên.

Ấn ký đỏ thẫm chứa con số “3”.

– Cấp 3? Hắn là người đạt được danh ngạch hạt giống!

Ánh sáng đỏ thẫm khác người khiến cho xung quanh phải chú ý. Đông đảo kẻ tỏ ra hâm mộ và tặc lưỡi.

Thiếu niên áo trắng hơi ngẩng đầu, thể hiện rõ sự ngạo khí. Người giành được danh ngạch hạt giống không thể là người thường! Hắn thuộc về một tầng lớp khác!

Đối với ánh mắt khinh thị từ thiếu niên áo trắng nọ, mặc dù đám người kia có vẻ khó chịu, nhưng cũng hiểu hắn mạnh hơn đệ tử bình thường, không cần phải bận tâm.

Trên đài tiếp nhận, lần lượt mọi người đều có được ấn ký. Sau vị thiếu niên áo trắng, có thêm hai người nữa nhận được ấn ký đỏ thẫm, khiến cho không ít kẻ sợ hãi than thở. Chỉ riêng chỗ này thôi mà có đến ba người đạt danh ngạch hạt giống, thật không biết Bắc Thương linh viện có bao nhiêu danh ngạch hạt giống chọn vào nữa…

Còn danh ngạch cấp độ cao hơn nữa chính là danh ngạch hạch tâm.

Những kẻ có cái đó tuyệt đối là yêu quái với thực lực khủng bố!

Mục Trần và Mặc Lĩnh không vội vàng, đợi hết mọi người xong xuôi mới tiến lên. Mặc Lĩnh nhận số 1 vì là danh ngạch thường, còn Mục Trần có ấn ký đỏ thẫm cấp 3.

Hào quang đỏ thẫm xuất hiện trên trán Mục Trần khiến cho nhiều người chú ý, cả ba tên có số 3 kia cũng nhìn về phía hắn, hiển nhiên người có cùng cấp độ đáng được họ coi trọng.

Sau khi mọi người được đánh giá xong xuôi, lão già lại cười quỷ dị nói:

– Các ngươi đều đã có cấp bậc đánh giá, vậy ta xin tiếp tục. Phàm là người dưới cấp 4, tuyệt đối sẽ bị loại, mất đi tư cách gia nhập Bắc Thương linh viện.

Đài tiếp nhận lập tức chấn động, đám đông há mồm tròn mắt, nghe vậy bọn họ đến đây căn bản vẫn không đủ tư cách?

– Người trẻ tuổi không nên nóng nảy. Cái cấp bậc kia không phải cố định, mà có thể tăng lên. Cách tăng lên cũng rất đơn giản, đánh chết linh thú hoặc tìm những bảo vật có linh khí mạnh mẽ, ấn ký trên trán sẽ hấp thu một chút, đến một mức độ nào đó tự nhiên sẽ tăng cấp.

Mọi người thở phào, thì ra….

– Đương nhiên, đó cũng chưa phải là biện pháp tăng cấp nhanh nhất. Muốn mau chóng đạt được cấp độ cao, chính là cướp đoạt linh khí trong ấn ký của kẻ khác, cách này thật nhanh!

Những người nghe xong, không ít kẻ cứng ngắc thân thể, sắc mặt biến đổi.

– Đặc biệt khi các ngươi cướp lấy ấn ký cấp cao, sẽ hoán đổi cấp bậc. Ví dụ như hiện tại các ngươi có cấp 1, nếu đánh bại được người có danh ngạch hạt giống, thu lấy linh khí của hắn, vậy thì ngươi sẽ leo lên cấp 3.

Lão già mỉm cười như một con cáo già đang dụ bầy heo con phạm tội.

Mục Trần nheo mắt, quy tắc này thực sự cổ vũ cho đám đệ tử tranh giành, đấu đá cướp đoạt lẫn nhau. Quả nhiên khảo nghiệm của Bắc Thương linh viện không hề đơn giản.

Hắn có thể nhận thấy rõ những ánh mắt mơ hồ chung quanh đang bắt đầu thay đổi, nhìn lên ấn ký đỏ thẫm trên trán hắn, đôi mắt họ cũng ẩn chứa không ít tham lam.

Quay lại truyện Đại Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 447: Tạo tiên

Chương 446: Thiên hạ Tịnh thổ

Chương 445: Muốn bái sư