Chương 110: Rời khỏi | Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025

Bắc Linh viện, giữa một sân huấn luyện rộng lớn, gần như đã bị vây kín bởi vô số đệ tử. Ánh mắt họ lộ rõ sự hâm mộ, dán chặt vào những quang trận khổng lồ đang tỏa ra linh lực cường đại. Năm quang trận này chính là năm linh trận truyền tống đến Ngũ Đại Viện, con đường dẫn vào thánh địa mà mọi đệ tử nơi đây đều mơ ước.

Thế nhưng, bọn họ vẫn chưa đủ tư cách.

Ở giữa sân, Đường Thiên Nhi, Hồng Lăng, Mặc Lĩnh cùng vài người khác đang tiến vào, trong đó Liễu Mộ Bạch cũng có mặt. Giờ đây, hắn không còn giữ được vẻ ngạo khí của ngày xưa, sắc mặt ủ dột, thần sắc thất vọng, hệt như vừa trải qua một đả kích nặng nề.

– Mục Trần, vào đây!

Tiếng xôn xao từ bên ngoài vọng lại, vô số ánh mắt cùng tập trung vào cổng vào sân huấn luyện, chờ đợi nhân ảnh của người thanh niên nổi danh nhất Bắc Linh viện. Hắn đang chậm rãi tiến vào.

Nhìn thấy hắn, phần lớn đệ tử Bắc Linh viện liền giảm bớt sự ồn ào, thay vào đó là sự kính sợ và tò mò. Sự kiện Mục Trần đánh chết Liễu Kinh Sơn cách đây nửa tháng vẫn còn được nhắc đến như một ký ức mới mẻ trong lòng tất cả mọi người.

Dung Thiên cảnh… Cường giả ở cảnh giới ấy là điều mà những đệ tử đang có mặt tại đây khó lòng mà tưởng tượng nổi sức mạnh kinh thiên của họ. Chắc chắn, họ mạnh mẽ hơn Mạc sư, hơn cả Tịch sư, thậm chí còn vượt xa Tiêu viện trưởng.

Một cường giả mạnh mẽ như vậy lại đã bị Mục Trần đánh chết? Vậy thì tên kia rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào?

Mục Trần tiến vào sân, chắp tay chào mấy người Mạc sư, Tịch sư, Tiêu viện trưởng cùng vị Hác tiên sinh nọ:

– Thật hổ thẹn, ta đến trễ.

– Không sao, cũng chưa tính là trễ.

Mạc sư cười, ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên kỳ lạ. Từ khi nghe về sự kiện kia, bản thân lão đã chấn động mạnh mẽ, giờ phút này gặp lại hắn, cảm giác như không tài nào hiểu thấu tên đệ tử của mình.

Thiếu niên này giấu kín quá nhiều điều.

– Ha ha, linh trận truyền tống còn cần chút điều chỉnh, hãy chờ thêm một chút.

Tiêu viện trưởng khoát tay, cười tủm tỉm.

Mục Trần gật đầu, đứng cạnh Đường Thiên Nhi. Mấy người Trần Phàm liếc nhìn hắn, ánh mắt hiện lên sự quái lạ, khiến Mục Trần nhướng mày nhìn lại.

– Hê hê.

Trần Phàm gượng cười, cảm giác hơi lạ lẫm. Trước kia có thể vui vẻ châm chọc nhau, nhưng giờ đây lại cảm thấy khó có thể đứng cạnh hắn.

Mục Trần không giải thích gì, chỉ có Đường Thiên Nhi bên cạnh quét mắt nhìn khắp người hắn:

– Thương thế của ngươi đã khỏi hẳn chưa?

Mục Trần gật đầu, cười nói:

– Có Thiên Nhi tỷ chăm sóc chu đáo như vậy, không muốn lành cũng không được.

Đường Thiên Nhi cười ngọt ngào, nhưng rồi lại hừ nhẹ:

– Chỉ biết nói mấy câu ngon ngọt, thành ý cũng chẳng tỏ ra chút nào.

Mục Trần bó phép, đối diện với nữ hài càn quấy, thực sự còn khó khăn hơn cả việc đối phó cường giả Dung Thiên cảnh, biện pháp tốt nhất là ngậm bồ hòn cho ngọt.

– Ta thấy bây giờ Liễu Mộ Bạch nhìn ngươi chẳng khác nào thấy quỷ…

Đường Thiên Nhi nhìn qua bên kia nói.

Mục Trần cũng nhìn sang Liễu Mộ Bạch, đúng lúc đó, tên kia vội lảng đi, ánh mắt tránh né, quả thật đã đánh mất phong thái cường giả đệ nhất Bắc Linh viện ngày nào.

Mục Trần bình tĩnh, không tỏ ra hống hách thách thức. Trên con đường tu luyện, ai mà biết được một ngày nào đó sẽ gặp lại đối thủ năm xưa, có thể còn mạnh mẽ hơn xưa. Do vậy, tốt nhất là hãy nhìn về phía trước, còn cái vẻ đắc ý tự mãn chỉ khiến bản thân chậm lại mà thôi.

Liễu Mộ Bạch là một người ưu tú, nhưng vẫn chưa đủ để khiến Mục Trần xem hắn thành kẻ địch không thể quên.

– Các ngươi nghe đây…

Hác tiên sinh đột nhiên cất cao giọng nói.

– Trước đây ta cũng đã nói, mặc dù các ngươi đã thông qua khảo nghiệm ở Bắc Linh viện, nhưng điều đó chỉ có nghĩa là các ngươi đủ tư cách tiến vào Ngũ Đại Viện, chứ không phải là đã chính thức trở thành đệ tử Ngũ Đại Viện.

– Ngũ Đại Viện sẽ còn một khảo hạch nữa dành cho các ngươi, đó chính là khảo nghiệm của Ngũ Đại Viện. Chỉ có đủ sức vượt qua, các ngươi mới chính thức trở thành đệ tử Ngũ Đại Viện, về sau tiền đồ vô lượng.

– Nếu không may thất bại, các ngươi sẽ không phải cuốn gói trở về, nhưng chắc chắn sẽ không thể gia nhập Ngũ Đại Viện. Lúc ấy sẽ có người dẫn các ngươi đến một vài linh viện khác cũng khá cao cấp.

– Vì mục tiêu chân chính trở thành đệ tử Ngũ Đại Viện, tất cả hãy nỗ lực cho ta.

– Vâng!

Đám đệ tử nghe vậy liền nghiêm nghị, đồng thanh vâng dạ.

Đại Thiên thế giới bao la, cơ bản không ai biết đâu mới là điểm cuối. Bắc Linh cảnh chỉ là một hạt cát giữa sa mạc mênh mông trong khu vực Bách Linh thiên, không có gì đặc biệt.

Khu vực rộng lớn bên ngoài Bách Linh thiên gọi là Bách Linh đại lục. Trên đại lục này có vô số những địa vực rộng lớn như Bách Linh thiên, mà bên ngoài Bách Linh đại lục lại có những địa vực mênh mông còn hơn nữa. Nếu không có linh trận truyền tống này, kể cả cường giả Tam Thiên cảnh cũng sẽ không đủ thời gian để khám phá hết những đại lục kia.

Đại Thiên thế giới quá mức thần bí và mênh mông, vô số thế lực như sao sáng trên bầu trời. Thế nhưng, Ngũ Đại Viện trong vô vàn thế lực đó lại như Bắc Đẩu, rực rỡ và danh tiếng chẳng hề nhỏ.

Những nhân tài kiệt xuất, thiên chi kiêu tử từ nhiều đại lục đều tụ hội về Ngũ Đại Viện, để có thể tỏa sáng ở nơi đó quả thực không phải là điều dễ dàng.

Để thực sự thông qua khảo nghiệm của Bắc Thương linh viện, Mục Trần nhất định phải dốc toàn lực.

Hắn suy nghĩ miên man, bất chợt cất tiếng hỏi Hác tiên sinh:

– Hác tiên sinh, không biết Ngũ Đại Viện sẽ khảo nghiệm như thế nào?

Hác tiên sinh liếc nhìn Mục Trần, trả lời:

– Ngũ Đại Viện sẽ tự khảo nghiệm thí sinh của mình, không giống nhau. Bản thân ta cũng không rõ, nhưng sau khi các ngươi bước qua linh trận truyền tống, sẽ có người đón ở bên kia, lúc đó sẽ biết.

Mục Trần cũng không thu được thông tin hữu ích nào, chỉ đành gật đầu.

Thời gian trôi qua, năm linh trận truyền tống ngày càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, linh lực dao động cũng dần ổn định lại.

– Đến lúc rồi.

Hác tiên sinh gật đầu với Tiêu viện trưởng, nhìn về phía mấy đệ tử:

– Thánh linh viện, bước vào linh trận truyền tống thứ hai bên trái.

Liễu Mộ Bạch nghe vậy vội vàng tiến lên đứng trước linh trận chuyển tống. Đến lúc này, dũng khí mới khôi phục lại, hắn quay ngoắt nhìn chòng chọc Mục Trần, nghiến răng nói:

– Mục Trần, ta thừa nhận ngươi lợi hại, nhưng hãy đợi đó, lần sau gặp lại nhất định ta sẽ đánh bại ngươi!

Mục Trần ngước mắt nhìn Liễu Mộ Bạch, khiến hắn khẽ run, cảm giác như nhìn thấy lại hình ảnh khủng khiếp của mình trong trận đại chiến Cửu Vực thành, lòng dạ mềm nhũn nhưng vẫn cố gắng giữ vững.

Nửa tháng qua, hắn sống trong cơn ám ảnh do Mục Trần gây ra, nỗi sợ hãi này khiến hắn không thể bình tâm.

– Ta đợi!

Mục Trần cười nhạt. Thánh linh viện sao? Cơ Huyền dường như cũng đang ở đó. So với hắn, Liễu Mộ Bạch chẳng đủ sức so sánh.

– Thanh Thiên linh viện, vào linh trận truyền tống chính giữa.

Trần Phàm và Hoắc Vân nhanh chân bước tới, bên trong có chút hăng hái.

– Vạn Hoàng linh viện, linh trận thứ hai bên phải.

Đường Thiên Nhi khẽ cắn môi, nắm đấm đập một phát vào ngực Mục Trần:

– Ngươi ở Bắc Thương linh viện phải cố gắng, nơi đó thiên tài vô số, ngươi cũng không được thua kém, nếu không khi gặp lại ta cũng sẽ không nhận quen biết ngươi đâu.

– Ừ, ngươi cũng vậy.

Mục Trần nhìn cô gái đang phiền muộn vì chia ly trước mắt.

Đường Thiên Nhi gật đầu, không nói thêm, lắc eo đi cùng Hồng Lăng bước vào linh trận truyền tống, đôi mắt luôn hướng về Mục Trần.

– Mục Trần, Mặc Lĩnh, hai người các ngươi đến đây.

Hác tiên sinh chỉ vào linh trận truyền tống bên cạnh lão.

Mục Trần quay lại nhìn Mặc Lĩnh, lão cười gật đầu. Hắn không chút do dự tiến tới, Mặc Lĩnh cũng theo sau.

– Mục ca cố lên! Làm rạng danh Bắc Linh viện chúng ta, ở Bắc Thương linh viện phải là người mạnh nhất!

Trên khán đài, Tô Lăng lớn tiếng la lên.

– Đi tiền trạm giúp ta, sau này ta cũng sẽ đến Bắc Thương linh viện!

Chẳng biết ai đó cũng hô lớn.

Mục Trần nghe vậy, mỉm cười quay lại nhìn những đồng bạn ở Đông viện.

– Tĩnh tâm lại cho ta, sắp truyền tống đi rồi!

Hác tiên sinh khẽ quát một tiếng, vung tay lên, những luồng sáng chiếu vào các linh trận truyền tống, cường quang sáng rực dần dần bọc lấy thân thể mọi người.

Cường quang ngày càng che mất tầm nhìn của Mục Trần. Khi hắn nhìn lại Mục Phong, kinh ngạc nhận thấy gương mặt kiên nghị của lão giờ đây toát lên một vẻ cô đơn. Mục Trần đi, trong nhà lão chỉ còn lại một mình…

– Cha, yên tâm đi, ta nhất định sẽ dẫn mẹ trở về!

Mục Trần nắm chặt tay, thì thào lẩm bẩm, hai mắt nhắm lại.

Bắc Thương linh viện, ta đến đây.

Lạc Li, ta đến đây.

Quay lại truyện Đại Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 452: Thiên Đạo Luận

Chương 451: Hỗn Độn Thiên Đạo, Huyền Hoang Ma Thần

Chương 449: Thế gian còn có người thứ hai?