Chương 107: Trảm sát | Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025

Chương này có nội dung ảnh, kẻ lỗ mãng nào nếu không thấy sắc diện chương, hãy nhanh chóng kích hoạt chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để mà đọc rõ.

Hắc Liên chậm rãi xoay tròn, lá sen lần lượt nở ra, mảnh thiên địa nơi này dường như cũng bị u ám theo, linh khí trong thiên địa ồ ạt chảy về, hội tụ tại Hắc Liên.

Đôi mắt đỏ ngầu hung tợn của Liễu Kinh Sơn bỗng trở nên ê chề bất an, hiển nhiên lão đã cảm nhận được một khí tức tử vong tỏa ra, như đang uy hiếp từ đóa Hắc Yêu Liên kia.

Thời khắc này, chẳng còn cách nào khác ngoài việc dốc toàn lực chống cự. Lão tin rằng đây chính là chiêu thức cuối cùng của Mục Trần, chỉ cần có thể đương đầu nổi, sau đó Mục Trần sẽ không có đường thoát, đành để mặc lão dày vò.

“Phuuu!”

Âm thanh hú vang lên, tràn ngập sát khí, khí lực hung ác từ trong cơ thể lão trào ra, hai cái đầu chó cũng há to dữ tợn.

Hồng hỏa và hắc phong hội tụ trong hai cái miệng rộng, không khí xung quanh đều trở nên vặn vẹo méo mó.

Khán giả bên dưới, ai nấy đều lo lắng nhìn cảnh tượng diễn ra, họ có thể đoán ra rằng cả hai cường giả trên cao đã sử dụng đến bản lĩnh mạnh mẽ nhất của mình.

– Hắc Long Phong Hỏa Sát!

Linh lực trong cơ thể Liễu Kinh Sơn đã được vận chuyển ra ngoài một cách cạn kiệt, trong hai cái miệng rộng, hồng hỏa và hắc phong lại bùng lên thêm mấy trăm trượng.

“Ầm!”

Không trung chấn động, hai đạo hỏa long và hắc phong từ trong hai cái miệng kia gào thét bay ra.

Hai cự long vút lên cao, uốn lượn xoắn vào nhau. Song long hội tụ, hỏa theo thế gió, linh lực kinh khủng khiến người ta sợ hãi.

Đây chính là bản lĩnh công kích mạnh nhất của Liễu Kinh Sơn!

Song long mang theo linh lực biến hóa trời đất, thẳng tắp phóng tới Hắc Yêu Liên trên cao, để lại phía sau hai cái đuôi dài sáng rực.

Hắc Yêu Liên, chậm rãi nở đến lá sen cuối cùng.

Màu hắc ám tràn ngập, như thể đang ăn mòn cả không trung, hội tụ nơi Hắc Liên. Tim sen như có một dòng chất lỏng đen đúa nhỏ giọt rơi xuống, hắc ám thâm thúy đột nhiên trở nên cường thịnh hơn nữa.

Đột nhiên, Hắc Yêu Liên rung lên mãnh liệt, một luồng hắc ám hơn trăm trượng lặng lẽ bắn ra.

Luồng hắc ám đó không mang theo linh lực cuồng bạo, mà giống như một cột nước đen từ trên cao đổ xuống, nhắm thẳng vào hai con rồng dữ tợn, mạnh mẽ đánh vào phong hỏa song long.

“Bùm!”

Một vòng linh lực quang khổng lồ cả nghìn trượng tỏa ra, sáng rực cả bầu trời.

“Graowww!”

Song long rít gào, ra sức tấn công, linh lực cuồng bạo dốc hết sức xé toang cột nước đen. Dẫu cho song long có cường hãn đến đâu, luồng hắc ám kia vẫn không chút sứt mẻ, tựa như một cây cột đen khổng lồ không thể lay động.

Liễu Kinh Sơn chứng kiến cảnh tượng ấy, bất an trong lòng càng thêm dâng cao. Luồng hắc ám không có thanh thế kinh người, nhưng vẫn khiến lão cảm nhận được một sự lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Xa xa, Mục Trần bình tĩnh quan sát cuộc chiến này, một ngón tay nhẹ nhàng cử động. Hắc Liên giữa không trung bỗng dưng nở bung ra, hóa thành chất lỏng đen đặc, dung nhập vào luồng hắc ám.

Hắc Liên tiêu tán, luồng hắc ám lập tức thêm họa tiết Hắc Liên rực rỡ.

Hắc ám bộc phát, song phong hỏa song long gào lên thê thảm, xuất hiện vô số vết nứt.

Con ngươi của Liễu Kinh Sơn co lại dữ dội.

“Đùng!”

Tiếng nổ kinh hãi vang vọng, luồng hắc ám hung hãn xuyên qua phong hỏa song long.

Ngay tức khắc đó, sự sợ hãi trước cái chết của Liễu Kinh Sơn trở nên rõ ràng vô cùng.

Uy hiếp từ cái chết, lão ngay lập tức hành động, lắc mình hóa thành một tia hắc ám phóng lui. Lão biết rõ, nếu để cho luồng hắc ám kia chạm vào người, thì cường giả Dung Thiên cảnh như lão chắc chắn sẽ không còn con đường sống nào nữa!

Hành động bỏ chạy của Liễu Kinh Sơn khiến cho những kẻ đang ngây ngốc đứng quan sát bên dưới hoảng hồn kinh sợ, đặc biệt là bọn Liễu Kình Thiên, sắc mặt đã tái mét không còn giọt máu.

– Muốn chạy?

Mục Trần lạnh lẽo khóa chặt đôi mắt vào Liễu Kinh Sơn, hao tốn mọi thủ đoạn mới có thể đẩy Liễu Kinh Sơn đến trước ngưỡng cửa tử vong, nếu để cho lão trốn thoát, chẳng khác nào công sức kiếm củi ba năm đều đổ sông đổ biển. Khi đó, lão mà hồi phục lại một chút, hắn không thể nào tiếp tục mượn sức mạnh của Cửu U Tước được nữa.

Do vậy, ngay lúc này phải tiêu diệt triệt để Liễu Kinh Sơn.

“Viu!”

Sát khí nồng nặc, luồng hắc ám vừa xuyên qua phong hỏa song long chợt đổi hướng chuyển động, như tia chớp xẹt ngang với tốc độ ánh sáng đuổi theo Liễu Kinh Sơn.

Tốc độ sét chớp chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng con chó to.

– Khôôôôôôông……!

Liễu Kinh Sơn hoảng hốt gào lên, điên cuồng điều động linh lực còn lại trong người tạo thành một màn hộ tráo linh lực cực lớn.

“Bùm!”

Hắc ám thản nhiên lao tới, đập vào hộ tráo linh lực.

“Choang!”

Hộ tráo nhìn có vẻ chắc chắn nhưng hoàn toàn không có chút tác dụng nào, luồng hắc ám giống như lưỡi hái tử thần, dễ dàng xé nát hộ tráo, sau đó đánh vào thân thể của Song Đầu Ma Khuyển.

– Aaaaaa…!

Giây phút ấy, Liễu Kinh Sơn tuyệt vọng sợ hãi thét lên chói tai, tiếng thét dữ dội quanh quẩn trời mây.

“Bùm!”

Luồng hắc ám không quan tâm đến lão có thét hay không, cứ mạnh mẽ xuyên thủng cơ thể của Liễu Kinh Sơn, cuối cùng va vào một tòa núi lớn ở rất xa, phá vỡ đỉnh núi, đất đai rung chuyển, tòa núi chỉ trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi.

Những cường giả đang đứng nhìn trong Cửu Vực thành đều hoàn toàn câm lặng.

Bởi họ nhìn thấy Song Đầu Ma Khuyển vừa bị luồng hắc ám xuyên qua người, đã hoàn toàn biến mất không để lại một dấu vết nào, thi cốt vô tồn.

Như thể lão đã bị bốc hơi hoàn toàn khỏi không trung.

Linh lực cuồng bạo gào thét trên bầu trời đột ngột biến mất, vòng chiến kinh thiên động địa đã kết thúc chóng vánh.

Vô số ánh mắt vẫn chưa rời khỏi không gian trống rỗng mà ngay trước đó là thân hình của Liễu Kinh Sơn, một gã cường giả Dung Thiên cảnh, cứ như thế mà biến mất?

Liễu Kình Thiên, Liễu Bộ Bạch cùng đám người Liễu vực ngơ ngác nhìn khoảng không đó, choáng váng, thẩn thờ, run rẩy té phịch xuống đất.

Cục diện mà bọn họ bày ra, vốn muốn thực hiện hùng đồ bá nghiệp để xưng bá chủ ở Bắc Linh cảnh… đã hoàn toàn bị loại bỏ?

Mà hết thảy đều do cái tên nhóc mà trước đây không mấy được coi trọng, Mục Trần!

– Tại sao lại có thể như vậy…

Liễu Kình Thiên run rẩy cất tiếng, ánh mắt không còn chút khí thế kiêu ngạo bá đạo như trước, chỉ còn lại sợ hãi vô song. Hiện tại Liễu vực đã chính thức đắc tội với toàn bộ các thế lực trong Bắc Linh cảnh, thế nhưng vị cường giả mà họ dựa dẫm vào đã biến mất, chỗ dựa lớn nhất đã sụp đổ, sau này chắc chắn Liễu vực sẽ phải thê thảm trong Bắc Linh cảnh này.

Ba vị vực chủ trước sau vẫn chưa ra tay trợ giúp Mục Phong cũng hít một hơi thật sâu, lặng lẽ nhìn Liễu Kình Thiên, rồi im lặng lảng ra xa. Hẳn nhiên Liễu vực đã mất đi đại thế, họ không thể ngu dại dính dáng gì đến mấy tên kia.

– Mục Phong huynh, không ngờ Mục vực các vị lại còn ẩn giấu bản lĩnh lợi hại như thế.

Đường Sơn, một trong những người khôi phục lại tinh thần đầu tiên, nhìn Mục Phong, cũng không tránh khỏi sự rung động cất tiếng.

Những vực chủ bên cạnh cũng đưa cặp mắt phức tạp nhìn về Mục Phong, sự kính sợ trong mắt hiện ra rõ ràng. Họ đã hoàn toàn bị bản lĩnh của Mục Trần chấn nhiếp.

Khó trách tên Mục Trần có thể trở thành người duy nhất ở Bắc Linh cảnh đủ tư cách tham gia Linh Lộ.

Mục Phong nghe Đường Sơn nói mà chỉ có thể méo miệng cười. Sự tình này hoàn toàn không có trong dự tính của lão, lão chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao, cũng chẳng thể nào giải thích vì sao Mục Trần lại có sức mạnh kinh thiên động địa như thế…

Trên bầu trời, Mục Trần cũng đang chăm chú nhìn vào khoảng không mà Liễu Kinh Sơn vừa biến mất. Đảm bảo xác định khí tức của lão hoàn toàn bốc hơi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lập tức, khi cơ thể vừa thả lỏng, sức mạnh trong người cũng như thủy triều rút đi, sự suy yếu nghiêm trọng nhanh chóng lan ra toàn thân, đau nhức dữ dội như muốn xé tan cơ bắp.

Cảm giác suy yếu trùng kích vào não, thân thể lắc lư, mất đi ý thức, rơi thẳng xuống mặt đất từ một độ cao rất lớn.

Mục Phong nhìn thấy, giật mình vội phóng lên, đón lấy cơ thể máu me của con trai, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

– Mục thúc, hắn không sao chứ?

Đường Thiên Nhi cũng vội vàng chạy đến, thấy cơ thể máu me bê bết, hoảng hồn vội hỏi.

– Còn thở, nhưng hôn mê rồi!

Mục Phong kiểm tra một lúc, cũng thở ra thầm than may mắn. Bất chợt ánh mắt đan vào mấy người Đường Sơn, lóe lên một tia sắc bén.

– Thiên Nhi, chăm sóc thằng nhóc này.

Mục Phong để Đường Thiên Nhi đỡ Mục Trần, cô nàng vội vàng luống cuống đón lấy hắn, không quản máu me trên người hắn mà ôm lấy thắt lưng, đôi tay nhỏ bé luýnh quýnh giữ chặt. Thân thể cường tráng và khí phách mạnh mẽ của hắn khiến nàng đỏ mặt, đôi mắt đẹp kề sát gương mặt lãng lệ mà khôi ngô của hắn, trái tim bất giác đập nhanh.

Mấy vị vực chủ đứng gần đó đều mang một vẻ mặt gian ác nhìn về phía đám người của Liễu vực. Vài chuyện cũng nên kết thúc, địa vị của Liễu vực ở Bắc Linh cảnh từ nay về sau ắt phải xuống dốc không phanh.

Vận mệnh Bắc Linh cảnh lại lần nữa xuất hiện biến hóa. Tuy nhiên, cục diện này so với việc bị Liễu vực mạnh mẽ thâu tóm thì tốt hơn không ít.

Và cục diện này đều do công lao của thiếu niên đang hôn mê kia.

Vài cặp mắt nhìn vào thân thể đang được thiếu nữ xinh đẹp dìu đỡ, âm thầm tặc lưỡi, tỏ ra một chút kính nể. Thiếu chủ Mục vực đã vượt xa cha hắn, quả thực phúc khí cho Mục vực.

Quay lại truyện Đại Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 408: Người nào kiếp trước càng mạnh

Chương 407: Đấu Chiến cả đời, tung hoành cổ kim.

Chương 87: Đêm tốt lành, gặp may mắn