Chương 106: Yêu Liên Đồ trận | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025
– Một trăm linh ấn?
Khi xung quanh Mục Trần xuất hiện một trăm linh ấn lượn lờ, ngay cả Liễu Kinh Sơn cũng không khỏi tái mặt, sợ hãi tràn ngập trong con ngươi. Lão tuy không phải Linh Trận sư, nhưng kiến thức của lão quả thật không tầm thường, dĩ nhiên hiểu rằng một cái linh trận cần đến một trăm linh ấn để bố trí chắc chắn là cực kỳ lợi hại. Thậm chí trong Tam Cực linh trận, đây là một thứ vô cùng cường đại, nếu như có thể bố trí thành công, uy lực của nó có thể nói là kinh thiên động địa.
– Tam Cực linh trận!
Liễu Kinh Sơn nghiến răng phun ra mấy chữ. Trong mắt lão, sát khí đã nồng đậm, uy hiếp trí mạng đang đè nén, tuy không biết Mục Trần có thể bố trí thành công Tam Cực linh trận hay không, nhưng cảm giác tử vong này không hề giả dối.
– Tuyệt đối không thể để hắn bố trí thành công linh trận đó!
Sát khí trong Liễu Kinh Sơn gia tăng mạnh mẽ, linh trận cấp bậc như vậy uy lực cực kỳ mạnh mẽ, nhưng Linh Trận sư lại có khuyết điểm lớn, chính là thời gian bố trí linh trận không hề ngắn, lại cần phải tập trung cao độ để tránh bị quấy nhiễu. Thế nhưng hiện tại, Mục Trần lại ngang nhiên bố trí linh trận ngay trong khi đang giao chiến. Quả thật, hắn như một con nghé con không sợ cọp, hoặc cũng có thể là một kẻ không có gì để mất, sẵn sàng đặt cược vào mọi thứ.
– Thật chán sống!
Liễu Kinh Sơn sắc mặt lạnh lẽo u ám, không còn do dự nữa, lắc mình hóa thành một luồng hồng quang phóng tới Mục Trần. Hai đấm của lão được tung ra, linh lực hùng hồn như thủy triều thổi tới dữ dội, lại hóa thành những sơn nhạc hung hãn đè nén xuống.
Tuy nhiên, trước công kích của Liễu Kinh Sơn, đôi mắt Mục Trần vẫn nhắm chặt không thay đổi. Trên đôi chân của hắn, linh lực hắc ám trào ra, thân hình hóa thành mờ ảo, tạo thành vô số tàn ảnh, lấy tốc độ quỷ mị thoái lui về phía chân trời, né tránh đông tránh tây.
“Rầm rầm!”
Sơn nhạc hình thành từ quyền phong liên tiếp gào thét tấn công tới, mang theo khí thế và linh lực sắc bén nặng nề, nhưng không hề chạm vào Mục Trần.
– Tốc độ nhanh đấy!
Liễu Kinh Sơn kinh hãi nhìn tốc độ quỷ mị của hắn, cắn răng căm tức. Mục Trần rõ ràng muốn kéo dài thời gian để bố trí linh trận, nên tất cả tinh thần của hắn đều dành để né tránh công kích.
Dẫu vậy, lão càng không thể để Mục Trần đạt được toại nguyện.
– Du Ngư quyết!
Liễu Kinh Sơn lắc động thân hình, cơ thể dường như trở nên mềm mại hơn, “viu” một tiếng, xuyên qua không trung với tốc độ cực kỳ đáng sợ áp sát Mục Trần.
Thân hình lão lướt qua bầu trời như một con cá trong đại dương bao la. Tốc độ này cực nhanh, lão đang thi triển một linh quyết thân pháp để truy đuổi Mục Trần.
Nhanh chóng tiếp cận Mục Trần, trong mắt lão hiện rõ vẻ tàn khốc, bàn tay vươn ra, trảo phong mang theo linh lực cuồng bạo chộp lấy cổ hắn.
Khi trảo phong đến đâu, không khí lập tức rách toạc tới đó.
Nhưng ngay khi bàn tay của Liễu Kinh Sơn sắp chạm vào Mục Trần, như thể hắn có thể nhận biết được, thân hình rung lên tạo ra nhiều tàn ảnh, trảo chỉ có thể xuyên qua mà thôi.
– Đáng chết!
Liễu Kinh Sơn biến sắc, Mục Trần không chỉ có thân pháp kỳ lạ, mà hắn dường như còn có khả năng dự đoán công kích. Trong nháy mắt, hắn thay đổi quỹ đạo di chuyển khiến cho công kích của lão thất bại.
– Ta không tin ngươi có thể trốn mãi được!
Liễu Kinh Sơn nghiến răng giận dữ, thế công vẫn tiếp tục hung mãnh, trảo sắc bén xé rách bầu trời, phô thiên cái địa đè xuống Mục Trần.
Thế nhưng thân ảnh Mục Trần càng trở nên quỷ mị, hai mắt vẫn nhắm chặt không mở, cơ thể phiêu đãng như chiếc lá trong cơn mưa gió, mặc cho cuồng phong gào thét mà không hề bị xé rách.
Mục Trần không ngừng né tránh, mọi người đã nhìn thấy trăm linh ấn quanh hắn từng chút từng chút hòa nhập vào không khí, dao động linh lực khủng khiếp đang dần dần toát ra, linh khí trong thiên địa đang nhanh chóng hội tụ về phía đó.
Mục Phong lo lắng quan sát chặt chẽ từng biến chuyển trong cuộc chiến trên cao. Liệu tình cảnh hôm nay có thể được hóa giải hay không, hẳn cũng phải xem xem Mục Trần có thành công bố trí linh trận kia hay không.
Cuộc chiến liên tiếp diễn ra trên không trung, tốc độ cao đến mức khiến kẻ khác không dám thở mạnh. Nhưng mọi người đều nhận thấy một điều, Liễu Kinh Sơn đã không còn giữ được bình tĩnh nữa. Lão chắc chắn cũng thấy rõ rằng nếu cứ tiếp tục công kích vô ích như vậy thì không thể nào quấy nhiễu Mục Trần. Hắn dường như đang tách biệt với thế giới bên ngoài, đồng thời vẫn tránh được mọi công kích sắc bén của lão.
Những điều ấy khiến người ta không khỏi sợ hãi. Thiếu niên kia không biết đã làm cách nào để thực hiện được những điều tưởng chừng không thể như vậy.
Đột nhiên, Liễu Kinh Sơn trên không trung dừng lại, gương mặt nhăn nhó méo mó, sát khí trong mắt chẳng khác gì thực chất.
Điên cuồng nhìn vào bóng hình quỷ mị của Mục Trần, sau lưng hắn dần dần hình thành một màn hắc ám, không khí vặn vẹo, mơ hồ như có một trận đồ khổng lồ đang dần thành hình.
Lão thật sự đã không thể quấy nhiễu Mục Trần hoàn thành linh trận.
– Hôm nay, lão phu thật sự muốn xem ngươi có bản lĩnh đến mức nào!
Liễu Kinh Sơn gầm lên mãnh liệt, rồi đột ngột thét vang, thân hình bắn lui. Trong quá trình lui lại, linh lực cực kỳ hùng hậu như thủy triều cuồn cuộn tuôn ra từ người lão.
Một luồng dao động kỳ lạ từ cơ thể lão toát ra.
Việc này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, bọn họ hoảng hốt la lên khi thấy cơ thể Liễu Kinh Sơn đang nhanh chóng to lên, hắc ám tràn ngập xung quanh lão.
“Roạt roạt.”
Quần áo tan nát, cơ thể nhanh chóng trương lớn, chỉ sau hơn mười giây, lão không còn ra hình người nữa mà hóa thành một cự thú vô cùng khổng lồ.
Một con hắc cự khuyển hai đầu, răng nanh dữ tợn đầy miệng, nước dãi đặc quánh một màu trắng sữa nhỏ giọt, không khí xung quanh cũng dao động dữ dội.
Một đầu khuyển đen thui thở ra, phun ra một ngọn lửa dữ dội, trong khi cái đầu còn lại lại phát ra hắc phong dữ dội, khí thế hung ác tràn ngập trời xanh.
Liễu Kinh Sơn không ngờ lại hóa thành linh thú mà hắn đã luyện hóa tinh phách, Song Đầu Ma Khuyển!
Tất cả mọi người đều biến sắc, kể cả Mục Phong và những vị thành chủ. Dĩ nhiên họ cũng nhận ra rằng Song Đầu Ma Khuyển mà Liễu Kinh Sơn biến ra không phải là ảo ảnh, mà thật sự sở hữu khí tức và sức mạnh của Song Đầu Ma Khuyển!
– Cường giả Dung Thiên cảnh đã có thể luyện hóa tinh phách đến mức độ này sao!
Mục Phong chấn động trong lòng. Hắn tuy có thể luyện hóa tinh phách linh thú, nhưng với năng lực Thần Phách cảnh, chỉ có thể dùng linh lực để huyễn hóa ra linh thú, chứ không thể hóa hình thực chất như Liễu Kinh Sơn.
Giờ đây, Liễu Kinh Sơn không chỉ có thực lực của bản thân, còn có cả năng lực chân chính và sức mạnh của Song Đầu Ma Khuyển, chiến lực đã trở nên cực kỳ khủng bố.
“Howl!”
Song Đầu Ma Khuyển gầm rú, bốn con mắt đỏ ngầu hung ác. Dù đã hóa thành hình thái linh thú, nhưng Liễu Kinh Sơn vẫn hoàn toàn có lý trí, không hề bị điều khiển chút nào.
Một sinh vật mang trong mình sức mạnh của linh thú kết hợp với trí tuệ nhân loại, quả thật là thứ đáng sợ nhất.
“Phừng!”
Song Đầu Ma Khuyển há to mõm, một ngọn hỏa long, một cơn hắc phong dữ dội cùng lúc phun ra. Hai đòn công kích này còn cuồng bạo mạnh mẽ hơn khi trước lão còn ở hình thái con người.
Mục Trần tạo ra vô số tàn ảnh để né tránh, nhưng lần công kích này chỉ có thể tránh được những chỗ yếu hại, quần áo trên người hắn bị xé nát hơn phân nửa, lộ ra cơ thể chằng chịt máu tươi.
“Howl! Howl! Howl!”
Song Đầu Ma Khuyển điên cuồng gầm rú, linh khí thiên địa cũng trở nên cuồng bạo, trên bầu trời lần lượt hiện ra một đám hỏa long cùng một cơn hắc phong bạo khổng lồ, càn quét, phô thiên cái địa, bao trùm một khoảng lớn trên không, vây kín mọi đường lui của Mục Trần!
Mục Phong hoảng hốt lo sợ, bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Ầm ầm ầm!”
Hỏa long đầy trời, hắc phong gào thét, như một bầy mãnh thú hung hãn đang bao vây, chực chờ xé xác Mục Trần.
Trong thành phố, mọi người đều nín thở, chẳng ai dám thở mạnh ra tiếng.
Hỏa long nóng cháy thiêu rụi những mảnh vỡ quần áo bay lơ lửng trong không khí thành tro bụi, hắc phong cuồng bạo ngày càng tiến gần Mục Trần.
Nhưng đúng vào lúc đó, đôi mắt của Mục Trần bỗng nhiên mở ra.
Trong đôi mắt hắn, hắc viêm vẫn thiêu đốt kỳ lạ.
Trên cơ thể Mục Trần, vài vết thương bục ra, máu tươi chảy xuống, nhưng hắn cũng chẳng mấy để tâm, đôi tay nhuốm máu thong thả kết ấn, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng cất lên.
– Yêu liên đồ trận, khởi động.
“Đùng!”
Một tiếng nổ vang lên từ không gian sau lưng hắn, hắc ám lan tràn uốn éo, hóa thành một trận đồ cực kỳ u ám.
Trận đồ lóe lên vài lần, mơ hồ hình thành một đóa hắc liên hoa, mềm mại nở bung.
Đóa sen hạ xuống, lơ lửng trước mặt Mục Trần, sau đó tùy ý hỏa long và hắc phong vần vũ trời cao mang theo năng lượng cuồng bạo đánh tới.
“Bùm Bùm Bùm!”
Khói lửa tràn đầy trời, mọi thứ nổ vang, nhưng khi hỏa long và hắc phong tan đi, đôi mắt của mọi người đều kinh ngạc hơn nữa, vì đóa sen kia che chở Mục Trần chẳng hề tổn hại chút nào.
– Kế tiếp…
Mục Trần tay run rẩy xóa đi những vết máu trên mặt, chỉ một hành động nhỏ bình thường đó cũng khiến hắn cảm thấy đau nhức dữ dội, thân thể đã chịu đựng năng lượng Cửu U Tước đến mức cực hạn.
Thế nhưng, hiện tại chưa phải là lúc nghỉ ngơi.
Đôi mắt hừng hực hắc viêm, Mục Trần lặng lẽ nhìn về phương trời xa xăm, Song Đầu Ma Khuyển với khí thế độc ác sừng sững đứng đó, ngón tay đầy máu của hắn chỉ vào không trung, giọng nói thì thào cất lên.
– Đã đến lúc làm thịt chó!…
Hắc Yêu Liên quỷ dị khổng lồ mang theo một dao động tử vong, gào thét bắn tới.