Chương 105: Linh trận cấp ba | Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025

Tòa núi hùng vĩ bỗng nhiên vươn cao, như thể một ngọn núi lớn bỗng dưng từ dưới đất mọc lên, xuyên phá không gian, sức nặng khủng khiếp khiến nền đất dưới chân Mục Trần rung chuyển, bao vây rồi ập đến như một cơn thịnh nộ.

Khi tòa núi cấp tốc hạ xuống, không khí trong mảnh thiên địa này vang lên tiếng nổ trầm thấp, ma sát không khí tạo ra những làn sóng cuộn trào hình vòng cung bao quanh phần đầu đang giáng xuống, bùng cháy hừng hực.

Mục Phong lo lắng đứng nhìn, sự công kích dũng mãnh khiến da đầu hắn tê dại. Nếu tảng đá đó đánh xuống thành phố này, e rằng một nửa thành sẽ tan hoang.

Quả thật, sức tàn phá của cường giả Dung Thiên cảnh vượt trên hẳn so với Thần Phách cảnh.

– Không biết Mục Trần có thể chịu đựng được cú đánh này không? – Một người trong số những vị thành chủ thốt lên, nhìn hắn đứng dưới tòa núi, chẳng khác nào con kiến dưới chân người khổng lồ.

Ngay giây phút đó, Mục Trần thở ra một hơi, hắc viêm trong đôi mắt hắn bừng sáng, nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Hai tay hắn đột ngột biến hóa, tạo thành vô vàn những ấn pháp kỳ lạ.

Những ấn pháp ấy không ngừng biến đổi, linh lực hắc ám hội tụ trong tay, hình thành nên hai hắc ấn trong nháy mắt.

Những hắc ấn này chính là Sâm La Tử Ấn mà hắn đã luyện tập lâu nay, nhưng với thực lực Dung Thiên cảnh hiện tại, uy lực của chúng tất nhiên vượt xa những gì hắn đã có.

Mục Trần không dừng lại ở đó. Trong lòng bàn tay, linh lực hắc ám vẫn tiếp tục chảy ra, mơ hồ hình thành nên một hắc ấn thứ ba.

Sâm La Tử Ấn, ấn thứ ba!

Hắn nhìn chằm chằm vào dao động linh lực khủng khiếp từ hắc ấn thứ ba, đôi mắt lóe sáng, ấn pháp lại tiếp tục biến đổi. Một cái lỗ đen ngòm chậm rãi hiện ra trong lòng bàn tay hắn.

“Ầm Ầm Ầm!”

Lỗ đen dao động mạnh mẽ, như thể linh khí đang va chạm với nhau bên trong, tạo ra những âm thanh bạo lực kinh hoàng. Nó co duỗi, uốn éo, có vẻ như sắp hình thành thêm một hắc ấn nữa.

Không ngờ Mục Trần lại dự định ngưng tụ ra bốn đạo Sâm La Tử Ấn!

Kể từ khi có được Sâm La Tử Ấn, Mục Trần vẫn thuần tâm tu luyện, nhưng dù sống chết thế nào cũng không thể hình thành hắc ấn thứ ba. Thế nhưng với sức mạnh tạm thời của Cửu U Tước, cuối cùng hắn cũng làm được điều này.

Hắn cảm nhận rõ ràng sức nặng áp bức trong cơ thể vào khoảnh khắc Sâm La Tử Ấn thứ tư hình thành sẽ khủng khiếp đến mức nào. Nhưng thật may, linh lực của Cửu U Tước mạnh mẽ vô biên, kết hợp với hắc viêm có tác dụng kỳ diệu thiêu đốt linh lực, có lẽ hắn sẽ không bị lực phản chấn này làm đứt kinh mạch.

Bốn hắc ấn to nhỏ lơ lửng quanh người Mục Trần, hắc ám tỏa ra, bao phủ hắn trong một khối cầu rộng hơn 10 mét. Trong phạm vi đó, không khí trở nên kịch liệt, vặn vẹo, nhìn từ xa như một vực sâu tăm tối, huyền bí khó đoán.

Bốn hắc ấn, Mục Trần hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên sắc bén, vung tay chuyển hóa thành quyền, đối chọi với tảng đá khổng lồ đang đè xuống.

“Ình Ình Ình!”

Một quyền xuất kích, không khí như bị xé rách từng lớp, phát ra những âm thanh ghê rợn, bốn đạo hắc ấn bắt đầu rung lên, rồi bay ra không trung, phát ra tiếng gào thét.

Bốn hắc ấn lần lượt lao ra, như bốn cái lỗ đen nhỏ xẹt qua bầu trời. Tốc độ của chúng cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ngay dưới chân tảng đá, không hề dừng lại mà lập tức công kích.

“Uỳnh!”

Linh lực dữ dội cùng khí lãng mãnh liệt đột ngột bắn ra cả chục trượng theo phương ngang.

“Rốp!”

Hắc ấn thứ nhất nhanh chóng bị phá hủy dưới lực trùng kích điên cuồng.

– Không chịu nổi một kích! – Liễu Kinh Sơn thấy vậy, ánh mắt không khỏi lộ vẻ nhạo báng.

“Bình!”

Nhưng ngay lúc đó, hắc ấn thứ hai ẩn chứa linh lực còn mạnh mẽ hơn lại va vào, hắc ám lan tỏa, khiến tảng núi khổng lồ rung chuyển mãnh liệt, tốc độ áp đỉnh của nó liền khựng lại.

Sắc mặt Liễu Kinh Sơn trở nên nghiêm trọng.

“Bùm!”

Sâm La Tử Ấn thứ ba ngay khoảnh khắc đó cũng lao theo công kích, hoa văn đen ngòm tràn ngập chân núi, luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ tuôn ra, mạnh mẽ trấn áp không cho tảng đá rơi xuống.

Khi lần thứ hai tảng núi không thể tiếp tục áp đỉnh, thì Sâm La Tử Ấn thứ tư đã âm thầm như tia chớp ập đến, lặng lẽ phát ra sức tàn phá khủng khiếp nhất.

“Ruỳnh!”

Hắc ám lan tỏa như mặt trời đen bao phủ lấy chân núi. Trong hắc ám kỳ dị ấy, ánh sáng mặt trời cũng bị nuốt chửng, tan biến.

Thiên địa biến sắc, trong nháy mắt trở nên tối tăm phần nào.

“Crak!”

Một tiếng động lớn vang vọng, vô số cặp mắt kinh hãi nhìn lên tảng núi giữa không trung.

Từ vị trí tiếp xúc với bốn đạo hắc ấn, một con đường đen ngòm như xuyên qua đất đá, mạnh mẽ xuyên qua ngọn núi, phá vỡ đỉnh núi mà ra.

Một cảnh tượng không bút mực nào có thể tả nổi.

– Không thể nào? – Liễu Kinh Sơn run lên bần bật, ánh mắt không thể tin nổi. Lực lượng được thúc đẩy ở mức độ này mà vẫn bị tên nhóc Mục Trần mạnh mẽ ngăn cản?

– Phù!

Chốn thành thị bên dưới, nhóm Mục Phong thấy tảng núi bị phá hủy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Con đường màu đen bành trướng ra, tràn lan khắp nơi trên tảng núi khổng lồ. Một tiếng “uỳnh!” dữ dội vang lên, núi đá tan nát, vỡ vụn thành muôn vàn ánh sáng rơi xuống.

Công kích toàn lực của Liễu Kinh Sơn đã bị Mục Trần hóa giải một cách hoàn mỹ.

– Tên khốn nạn! – Liễu Kinh Thiên vất vả ngồi dậy, cùng với Liễu Tông nhìn cảnh tượng đó mà lạnh gáy, ánh mắt không thể tin nổi, cũng không thể dằn được sự hoảng loạn. Ai mà nghĩ rằng, một thiếu niên không mấy ai để ý vài tháng trước, hôm nay lại sở hữu sức mạnh đáng sợ, ngay cả cường giả Dung Thiên cảnh như Liễu Kinh Sơn cũng khó có thể đánh bại.

Trên không trung, hắc ám dần dần tan đi trên ngón tay Mục Trần. Hắn ngẩng đầu nhìn Liễu Kinh Sơn, người đang tỏa ra sát khí dày đặc.

Hai người đối diện nhau, nhưng không ai vội vàng tấn công, vì cả hai đều hiểu rõ sức mạnh của đối phương.

– Ngươi quả thật lợi hại, đến mức khiến lão phu phải khó xử như vậy! – Liễu Kinh Sơn chăm chú nhìn Mục Trần, thốt ra lời khen như một sự ức chế bùng phát trong lòng. Tuy nhiên, mắt lão vẫn lạnh lùng:

– Ta không biết ngươi đạt được sức mạnh này từ đâu, nhưng rõ ràng nó không phải của mình ngươi. Do đó, không thể duy trì lâu được. Hơn nữa, với cái thân thể của Linh Luân cảnh hậu kỳ, ngươi vẫn chưa đủ sức chịu đựng sức mạnh ấy, đừng tưởng có thể qua mặt lão phu, ta chưa đến mức mù quáng như vậy.

Mục Trần nheo mắt lại. Liễu Kinh Sơn quả nhiên không hổ danh cường giả Dung Thiên cảnh, nhãn lực không hề tầm thường. Hắn đang sử dụng ngày càng nhiều sức mạnh từ Cửu U Tước, thân thể cũng bắt đầu xuất hiện nhiều dấu hiệu quá tải. Dưới lớp áo, làn da hắn đã bắt đầu rỉ máu, chảy xuống theo đầu ngón tay.

– Lão quỷ kia nói cũng đúng, ngươi không thể duy trì lâu nữa đâu. Nếu không tiêu diệt được hắn, ta khuyên ngươi nên ôm cha ngươi bỏ chạy là hơn. – Cửu U Tước lạnh lùng truyền ý niệm vào đầu Mục Trần.

Mục Trần hé miệng, khẽ gật đầu.

– Ta biết rồi!

Liễu Kinh Sơn thấy Mục Trần im lặng, lão không kiềm được mà cười nhạt. Rõ ràng đã nhận ra điểm yếu của tên nhóc đó:

– Giờ chỉ cần ta giằng co với ngươi một chút, sức lực của ngươi sẽ hao mòn dần, cuối cùng việc giết ngươi cũng chẳng khác gì vặt lông gà.

Mục Phong, Đường Sơn và những vực chủ khác nghe thấy cũng bàng hoàng. Họ không rõ vì sao Mục Trần đột ngột mạnh lên, nhưng sức mạnh không thuộc về mình thì khó mà kéo dài trước cường giả Dung Thiên cảnh như Liễu Kinh Sơn.

Liễu Kình Thiên nghe thấy tin này trong lòng thầm mừng, ánh mắt ác độc nhìn về phía Mục Trần.

Tên tiểu tử này quá bí ẩn, cần phải diệt trừ càng sớm càng tốt, nếu không ngày sau sẽ khiến người ta gặp rắc rối.

Giữa bầu trời, Mục Trần nhìn sắc mặt hờ hững của Liễu Kinh Sơn đang châm chọc mình, chỉ cười đáp:

– Quả nhiên, gừng càng già càng cay!

– Vậy giờ ngươi định làm gì đây? – Liễu Kinh Sơn cười lớn, lão đã nhận ra điểm yếu của hắn, dù cho hắn hiện tại cũng có thực lực Dung Thiên cảnh, nhưng vẫn chưa đủ bản lĩnh để giết lão, vì vậy chỉ cần kéo dài thời gian, sức mạnh kia tan biến, hắn sẽ không có cơ hội thoát.

– Trước khi sức mạnh của ta tan biến, chắc chắn ta sẽ giết được ngươi! – Mục Trần tuyên bố.

– Thú vị đây! – Liễu Kinh Sơn nheo mắt, cười gằn, ánh mắt tàn khốc.

– Ta nghĩ cho dù ngươi có mượn thêm được chút sức nữa, cũng không đủ khả năng giết ta đâu!

Mục Trần chợt nở nụ cười bí hiểm, đôi mắt trở nên lạnh lẽo sắc bén. Hắn thình lình nhắm mắt, lắc người như tia chớp lui ra sau, mười ngón tay không ngừng chuyển động.

Vô số ánh mắt bên dưới theo sát chuyển động của hắn mà hoảng sợ không thôi, vì họ nhìn thấy rất nhiều linh ấn lần lượt xuất hiện trên tay hắn với tốc độ kinh hoàng, lơ lửng bay vòng quanh.

Chỉ trong chưa đầy mười giây, xung quanh Mục Trần đã giăng kín linh ấn, số lượng có thể đếm được, khoảng chừng 100!

Trong thành thị, cũng có vài Linh Trận sư, khi họ trông thấy xung quanh Mục Trần lơ lửng gần 100 linh ấn, bất giác cả đám không ai không há miệng, trố mắt nhìn.

100 linh ấn!

Đó tuyệt đối là điều mà chỉ những Linh Trận sư cấp 3 vô cùng ưu tú mới có khả năng thi triển!

Không lẽ Mục Trần đang chuẩn bị bố trí một linh trận cấp 3 sao?

Quay lại truyện Đại Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 408: Người nào kiếp trước càng mạnh

Chương 407: Đấu Chiến cả đời, tung hoành cổ kim.

Chương 87: Đêm tốt lành, gặp may mắn