Chương 104: Vượt giai khiêu chiến | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025
Áp lực linh lực cuồn cuộn tỏa ra từ cơ thể Mục Trần, khiến cho cả tòa thành lùi lại trong sợ hãi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía thiếu niên đang lơ lửng trên không trung, trong lòng họ dậy sóng, không hiểu nổi điều gì đang diễn ra.
Người thanh niên đó sao lại có năng lực kinh khủng đến vậy?
– Không thể nào! – Những tiếng hét lên đồng thanh vang vọng từ Liễu Tông, Liễu Minh, đặc biệt là Liễu Mộ Bạch, họ không khỏi cảm thấy hoảng sợ, tên kia đúng là yêu ma.
– Dung Thiên Cảnh? – Liễu Kinh Sơn vốn đang ung dung nhàn nhã khi đã chiến đấu với năm vị vực chủ Thần Phách Cảnh, nhưng giờ đây hắn lại mở to mắt kinh ngạc nhìn đôi đồng tử tràn ngập hắc viêm của Mục Trần. Linh lực cường hãn của người trẻ tuổi này không hề thua kém hắn. Rõ ràng đối thủ trẻ tuổi trước mắt đã đạt tới cảnh giới Dung Thiên Cảnh.
Khán giả xung quanh im lặng như thóc.
Mục Trần vẫn chăm chú quan sát Liễu Kinh Sơn, hắn mỉm cười, nói:
– Lão lông lá, đừng nghĩ rằng chỉ vì đạt tới cảnh giới Dung Thiên Cảnh thì có thể tung hoành tại Bắc Linh Cảnh, cái mơ ước xa vời về việc thành lập liên minh của Liễu vực các ngươi ta nghĩ là nên vứt cho chó ăn rồi.
– Tiểu tử, đừng có mà vênh váo. Ta không biết vì sao ngươi lại đột ngột tăng cường thực lực như vậy, nhưng ta biết rằng nó không hoàn toàn thuộc về ngươi. Chỉ như thế mà muốn ngăn cản ta, ngươi đang quá ngây thơ.
Liễu Kinh Sơn lạnh nhạt phân tích, trong giọng nói mơ hồ ẩn chứa lực lượng đè nén lòng người.
– Vậy để ta thử xem sao. – Mục Trần cười, hai tay nắm lại, trên mu bàn tay xuất hiện một khe máu đỏ thẫm, máu tươi rỉ ra. Sức mạnh của Cửu U Tước quá mạnh mẽ, thân thể hắn yếu kém không đủ sức chịu đựng, hẳn nhiên sẽ tạo thành tổn thương không nhỏ, nhưng với tính cách của hắn tại tình thế này, đó chẳng qua chỉ như muỗi đốt.
Mục Trần lắc mình một cái, lập tức lao về phía Liễu Kinh Sơn, hai luồng linh lực Dung Thiên Cảnh tạo thành uy áp như sóng thần nơi biển lớn, ào ào vỗ vào nhau.
“Rầm!”
Cửu Vực thành vang vọng âm thanh như kình lôi trấn đỉnh.
Mục Phong, Đường Sơn và vài vị vực chủ khác đều đứng trên mặt đất, ánh mắt cổ quái, liếc nhìn nhau rồi nhìn về phía Mục Phong, nhưng chỉ thấy vẻ mờ mịt trong ánh mắt Mục vực chủ, xem ra chuyện đến đây hoàn toàn bất ngờ với lão. Mặc dù là cha của Mục Trần, nhưng lão cũng không rõ vì sao hắn lại mạnh mẽ đến vậy.
Dù vậy, trước tình hình hỗn loạn hiện tại, thực lực tăng cao đột biến của Mục Trần có thể chống lại Liễu Kinh Sơn chính là tin vui vô song, như chiếc phao cứu sinh trong tình thế không cách nào gỡ gạc.
Tiếp theo, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn, xem Mục Trần có đủ khả năng đảo ngược thế bất lợi này hay không.
Hai bóng dáng trên không va chạm ngày càng kịch liệt, tuy cả hai chưa thực sự phô diễn hết tài năng, nhưng khí thế của họ đã ảnh hưởng lớn đến thành thị bên dưới.
“Ầm!”
Lại một lần nữa, tiếng nổ vang rền, Mục Trần và Liễu Kinh Sơn đều tỏ ra lạnh lùng, tàn nhẫn.
“Vụt!”
Thân hình của họ như cùng lúc chuyển động, nhanh như tia chớp, xẹt qua xẹt lại trên cao, trong nháy mắt mạnh mẽ va chạm ở một điểm nào đó.
Liễu Kinh Sơn cảm thấy khó chịu, Mục Trần đột ngột gia tăng sức mạnh khiến hắn không dám khinh thường. Một quyền vung ra, linh lực cuồn cuộn như lở đá tuyết, gầm rú oanh kích.
Nhưng đối diện với công kích cường đại của Liễu Kinh Sơn, Mục Trần không hề tỏ ra né tránh. Đôi mắt hắn luôn bị bao trùm bởi hắc viêm quỷ dị, bàn tay bao bọc bởi luồng linh lực đen tối như từ địa ngục trỗi dậy, trong đó cũng ẩn chứa hắc viêm nóng rực đốt cháy không ngừng.
“Bang!”
Âm thanh vang vọng, khí lãng dập dờn. Cuộc chiến giữa hai người đã khiến không ít kiến trúc to lớn trong thành thị bị ảnh hưởng, sụp đổ hoặc nứt vỡ, thậm chí nhiều nơi bị chấn nát thành bụi.
Trên không, cả hai người lui ra một khoảng xa, Liễu Kinh Sơn nhìn Mục Trần với ánh mắt nghiêm trọng hơn nhiều. Những lần va chạm vừa qua đã khiến hắn cảm nhận được sự kỳ dị quái lạ của linh lực hắc ám trong người Mục Trần. Mỗi khi linh lực của hắn chạm vào hắc viêm, ngay lập tức đã bị nó thiêu đốt mạnh mẽ.
– Linh lực của tiểu tử này quả thật quái lạ, ta sẽ dốc toàn lực! – Liễu Kinh Sơn nhẹ lẩm bẩm, bất chợt gầm lên như sấm.
Linh khí thiên địa từ phía sau ào ạt đổ tới, hùng hồn mạnh mẽ đến mức ngay cả cường giả Thần Phách Cảnh cũng phải hoảng hồn, cường giả Dung Thiên Cảnh thật sự quá sức bá đạo.
Liễu Kinh Sơn bước tới vài bước, không trung run lên nhẹ, hai tay nắm chặt, hét lớn, hai đấm đồng loạt đánh tới.
– Kinh Sơn quyền!
“Rào!”
Quyền bay như gió, mỗi lần quyền phong gào thét, một viên linh lực vàng sẫm được phóng ra. Chỉ trong hai giây, vô số viên cầu linh lực đã tràn ngập không gian, bao phủ hướng về phía Mục Trần.
Những viên cầu linh lực, với quyền phong sắc bén của Liễu Kinh Sơn, đều đủ sức trọng thương cường giả Thần Phách Cảnh. Hàng trăm viên hội tụ lại như vậy, thật vô cùng khủng bố.
Đối mặt với những công kích sắc bén hàng trăm, Mục Trần ánh mắt sáng lên, cong chân bắn ra ngoài.
“Vù vù”
Hàng triệu viên cầu linh lực gào thét, thần hình Mục Trần đột ngột trở nên mơ hồ, hóa thành rất nhiều tàn ảnh, tốc độ quỷ mị xuyên qua lưới công kích.
– Tốc độ nhanh gớm! – Liễu Kinh Sơn không khỏi thốt lên kinh ngạc trước tốc độ của Mục Trần, thật sự bất ngờ trước thân pháp linh quyết của hắn.
Mục Trần xuyên qua đám linh lực vàng sẫm, chỉ trong chớp mắt đã vươn ra, đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí, kim quang bạo phát.
– Nhận một chiêu của ta nào! – Mục Trần quát lớn, song chỉ phá không đâm tới, một đường cong vàng chóe mạnh mẽ bá đạo xé rách bầu trời từ ngón tay xuyên ra ngoài, công kích chốt chặt hướng của Liễu Kinh Sơn.
Với thực lực hiện tại, Mục Trần sử dụng Linh Hoàng Chỉ đã dư sức dùng một ngón tay phá nát cả đỉnh núi.
Liễu Kinh Sơn gầm gừ nhìn ngón tay vàng chóe bá đạo, gương mặt gượng lại, cánh tay giơ lên, với một tư thế cực kỳ nặng nề tung một quyền.
“Roạt Roạt!”
Một quyền nặng nề chậm rãi từ Liễu Kinh Sơn phóng ra, không khí chấn động, mơ hồ hình thành một tòa núi cao hàng trăm trượng.
“Bình!”
Đầu quyền nặng nề đập mạnh vào tòa núi, khiến nó rung chuyển, hóa thành luồng sáng vàng sẫm gào thét xông tới va chạm với kim quang.
“Uỳnh!”
Hai luồng kình lực hòa tan vào nhau, tạo thành gió lốc cuồng bạo thổi ra xung quanh.
– Có bản lĩnh! Để xem ngươi chịu được bao nhiêu quyền! – Liễu Kinh Sơn chấn hai tay áo tan nát, cánh tay gầy guộc nhanh chóng phình to, gân xanh nổi cồm cộm, sức mạnh vô song tỏa ra.
– Sơn Thần quyết, Hám Sơn Thần quyền! – Liễu Kinh Sơn rống lên rân rân, hai đấm bạo phát thêm một tòa núi trăm trượng hình thành, linh lực hùng hồn và quyền phong nặng nề đang áp tới Mục Trần.
– Đến bao nhiêu tiếp bấy nhiêu! – Mục Trần không hề lùi lại nửa bước, song chỉ vươn tới, kim quang rực rỡ lượn lờ tuôn ra, song chỉ như một tuyệt thế thần thương cương mãnh bá đạo.
“Xoẹt!”
Song chỉ đột ngột chém tới, không khí bị xé rách, hình thành những đường cong kỳ lạ uốn éo. Những quang ảnh song chỉ rộng cả trăm trượng bắn ra, bên ngoài còn có hắc viêm lưu động.
Người dân trong thành đều ngẩng đầu nhìn, quên cả mỏi cổ, hai mắt họ rung động khi quan sát những công kích bá đạo mà hoa lệ đó.
Cuộc chiến ở trình độ này quả thật dữ dội!
Công kích cường hãn phô thiên cái địa va chạm vào nhau, kim quang và tòa núi cùng vỡ vụn, hình thành khói lãng và một lực nổ cuồng bạo.
Lốc xoáy do linh lực va chạm hình thành, thổi quét tứ phía trong thành, mặt đất nứt nẻ lan rộng, một vài ngôi nhà sụp đổ.
Tất cả mọi người đều hoảng hốt, chật vật né tránh những xung kích văng ra, không để cho nó tự do trùng kích vào người.
Mục Phong ngây ngốc nhìn lên trời, nơi đó sáng rực đến mức mặt trời cũng không thể tranh uy.
Nhìn thấy khí lãng cuồng ngạo như thế, năm vị thành chủ càng kinh hãi hơn trước thực lực của Liễu Kinh Sơn. Trong cuộc chiến vừa rồi, lão già kia không hề động tới một cọng lông nào của thực lực chân chính.
– Dung Thiên Cảnh…. – Mục Phong nắm chặt tay, kẹt trình độ Thần Phách Cảnh hậu kỳ đỉnh phong nhiều năm vẫn chưa thể đột phá, lần này giao chiến và quan khán trận tranh hùng kinh thiên này, lão cũng đã nhận được không ít lợi ích. Thực lực như mơ hồ chạm tới một tấm màn.
Cảm giác này đối với cường giả lão luyện từng trải như Mục Phong hẳn là vô cùng rõ ràng. Nếu có thể bình an vượt qua trận đại chiến này, bản thân cần phải bế quan tiềm tu một thời gian, để có thể chân chính bước vào cảnh giới mà mình mơ ước.
Trên cao, hai người một già một trẻ tách ra, xuất hiện trong tầm mắt.
Tóc tai họ không hề bị tổn thương, thế nhưng không ai dám coi nhẹ họ, vì độ cường hãn của linh lực này cho thấy cuộc chiến đã đến hồi ác liệt.
Hai tay Liễu Kinh Sơn, gân xanh như ngọc xà bò chằng chịt, đôi mắt như lưỡi dao bén nhìn chằm chằm vào Mục Trần bên kia, cực kỳ u ám và hậm hực. Không thể tưởng tượng nổi rằng công kích cường hãn của hắn lại không thể đánh bại Mục Trần.
Sức mạnh của hắn đã vượt xa dự đoán ban đầu, nhưng mà… vẫn chưa đủ!
Liễu Kinh Sơn hít sâu một hơi, hai tay chậm rãi kết ấn, gương mặt trang trọng, những tiếng nói trầm ấm mang uy áp nặng nề dần dần vang lên.
– Mục Trần! Lão phu khổ tu nhiều năm mới tu luyện thần quyết này đến cảnh giới đại thành. Hôm nay ta mượn ngươi tế chiêu!
Liễu Kinh Sơn ánh mắt lạnh lẽo, sau lưng hào quang vàng sẫm lại xuất hiện, điên cuồng chuyển động, hình thành một tòa núi cả nghìn trượng.
Tòa núi với vách đá lổn nhổn như thật, vừa xuất hiện, không khí như bị trấn áp, đẩy ra khỏi không gian của nó, đất đai bên dưới cũng lún xuống một khoảng.
Mục Trần nghiêm trọng chờ đợi biến cố.
Liễu Kinh Sơn biến đổi ấn pháp, tung chưởng, tòa núi nghìn trượng phóng vút lên, như một cái bóng khổng lồ che phủ Mục Trần.
– Sơn Thần quyết, Sơn Nhạc trấn Đại Địa!