Chương 101: Dung Thiên cảnh | Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025

Cả đại điện đều bị uy áp kinh người bao trùm, sắc mặt mọi người nhất tề kịch biến, kinh ngạc nhìn về phía lão nhân áo tro. Uy áp mạnh mẽ từ cường giả Thần Phách cảnh, hiển nhiên người kia đã bước vào tầng cảnh đầu tiên trong Tam Thiên cảnh: Dung Thiên cảnh!

Tam Thiên cảnh, không chỉ đơn thuần là một cảnh giới, mà chia làm ba tầng: tầng thứ nhất là Dung Thiên cảnh, tầng thứ hai là Hóa Thiên cảnh, và tầng thứ ba là Thông Thiên cảnh.

Dung Thiên cảnh!

Mọi người trong đại điện không khỏi cảm thấy khó thở. Bắc Linh cảnh đã bao nhiêu năm nay chưa từng thấy xuất hiện một cường giả Dung Thiên cảnh? Cường giả ở trình độ đó, không chỉ riêng Bắc Linh cảnh, mà ngay cả trong Bách Linh thiên, cũng là cường giả thuộc hàng chân chính top đầu!

Dẫu rằng những người có thực lực Thần Phách cảnh ở đây không dưới hai bàn tay, nhưng dù cho nhân số đông đảo đến mấy, đứng trước một cường giả Dung Thiên cảnh, bọn họ vẫn cảm thấy mình vô lực.

Bởi vì chênh lệch giữa hai cảnh giới là quá lớn.

Dung Thiên cảnh, tên như ý nghĩa, đã có khả năng dung nhập thiên địa, điều khiển linh khí được tạo ra từ thiên địa, chỉ bằng một cái búng tay đã có thể phá hủy núi cao rừng rậm, cường giả Thần Phách cảnh tuyệt đối không thể mà sánh kịp.

– Hắn chính là Liễu Kinh Sơn? Tiền nhiệm vực chủ Liễu vực? Cường giả từng được xưng là mạnh nhất Bắc Linh cảnh không ngờ vẫn còn sống!

Ánh mắt bốn phía trong đại điện đều tỏa ra vẻ bất an. Cục diện Bắc Linh cảnh đã duy trì trong nhiều năm như vậy, nguyên do phần lớn là vì các thế lực trong đó chênh lệch không lớn, không ai có đủ sức để chinh phục đối phương. Thế nhưng giờ đây, với sự xuất hiện bất ngờ của Liễu Kinh Sơn, đã phá vỡ thế cân bằng vốn có chỉ trong nháy mắt.

Một cường giả Dung Thiên cảnh sẽ khiến chiến lực của Liễu vực bành trướng đến một trình độ đáng sợ.

Mục Phong vẫn trừng mắt nhìn Liễu Kinh Sơn, hai tay nắm chặt. Mục Trần bên cạnh cũng rất nghiêm trọng, không thể không thừa nhận rằng tin tức kia không sai chút nào.

Mục Trần nhìn về phía những vực chủ khác, phát hiện sắc mặt bọn họ cực kì khó coi, những cặp mắt nhìn về Liễu Kinh Sơn tràn ngập e ngại và bất an, khiến hắn cũng giảm bớt một phần lo lắng. Nếu cả tám vực chủ cùng liên thủ, cũng chưa chắc bại hoàn toàn trước Liễu Kinh Sơn. Tuy nhiên, tiếc rằng không biết họ có đủ can đảm để đứng lên chống lại một cường giả Dung Thiên cảnh hay không.

Áp lực trong không khí khiến người ta không thở nổi, Liễu Kinh Sơn nhàn nhạt quét mắt nhìn một vòng, chậm rãi thong dong tiến lên. Liễu Kình Thiên vội vàng đứng dậy rời khỏi vị trí chủ tọa. Liễu Kinh Sơn nhìn mọi người, thản nhiên cất tiếng:

– Nhiều năm không gặp, không biết có ai còn nhớ lão phu chăng?

– Ha ha, cụ Liễu năm xưa là cường giả đệ nhất Bắc Linh cảnh, tuy đã mất tích ba năm nhưng dư âm vẫn còn, chúng ta sao dám quên…

Đường Sơn cười một cách không tự nhiên, cất tiếng trả lời.

Liễu Kinh Sơn cười nhạt đáp lại:

– Nếu mọi người còn nhớ rõ, thì chắc chắn cũng không quên tính tình của lão phu. Cái thế cục chia năm xẻ bảy của Bắc Linh cảnh đã kéo dài nhiều năm như vậy, e rằng bây giờ ta phải giải quyết triệt để mới được.

Mọi người nghe thấy cũng biến sắc.

– Cụ Liễu, chúng ta ở Bắc Linh cảnh cũng không có dã tâm quá lớn, không muốn tranh đoạt gì với các đại cảnh ở Bách Linh thiên, ta thấy như thế này là tốt rồi.

Một vị vực chủ gượng cười nói.

Liễu Kinh Sơn liếc sang hắn, nói:

– Các ngươi không có dã tâm, nhưng lão phu thì có… Từ hôm nay, Liễu vực ta sẽ thành lập liên minh Bắc Linh, lão phu đảm nhiệm chức minh chủ, chư vị gia nhập hay không đều do tự nguyện. Nhưng ta nói trước, trong mắt lão phu chỉ có đồng minh và kẻ địch, bất cứ ai không phải là đồng minh, thì sẽ chẳng còn con đường nào khác.

Nhiều kẻ nghe thấy những lời uy hiếp ngạo mạn của Liễu Kinh Sơn mà cứng đờ mặt mũi.

Liễu Kình Thiên cùng đám người Liễu vực thì cứ tủm tỉm cười nhìn đám người bên dưới với sắc mặt biến đổi liên tục. Có được một cường giả Dung Thiên cảnh, thực lực của họ đã vượt qua hẳn các thế lực khác trong Bắc Linh cảnh.

Liễu Kình Thiên nhìn về phía Mục Phong vẫn bình tĩnh như mặt hồ, khóe miệng nhếch lên cười nguy hiểm.

– Mục Phong à Mục Phong, bây giờ ngươi đừng mong trở mình.

– Ha ha, cụ Liễu nói đúng, làm người không thể khư khư an cư một góc, Bạch Mã bang bằng lòng gia nhập liên minh Bắc Linh, tôn cụ Liễu làm minh chủ.

Bang chủ nhiều chuyện của Bạch Mã bang lại lên tiếng, thần tình nịnh nọt khiến nhiều người tỏ ra căm ghét.

Dù ghét thì ghét, nhưng cục diện hiện tại đã vượt qua khỏi dự liệu của hầu hết mọi người ở đây. Có Liễu Kinh Sơn hờ hững tọa trấn ở đây, nhiều thủ lĩnh các thế lực không có can đảm để phản đối. Liệt Viêm vực chủ thì vẫn nằm trên đất, mà đối diện Liễu Kinh Sơn lại không có nổi chút lực để trả đòn.

Sự chênh lệch giữa Thần Phách cảnh và Dung Thiên cảnh là điều không thể bàn cãi.

Vì vậy, sau Bạch Mã bang, lần lượt có vài thế lực tiến lên một chút, nhưng tám vị vực chủ vẫn không ai tỏ thái độ gì, hiển nhiên còn do dự và không cam lòng.

Liễu Kinh Sơn vẫn thờ ơ nhìn cảnh tượng đó, cuối cùng ánh mắt chuyển về tám vị vực chủ, chậm rãi nói:

– Các ngươi thì sao?

Tám vị vực chủ liếc nhau, sắc mặt cực kì khó coi.

– Cụ Liễu…

Đường Sơn thở dài, ôm quyền nói:

– Đường vực là tâm huyết cả đời ta, do vậy tại hạ không thể đáp ứng gia nhập liên minh Bắc Linh.

– Vậy thì xem ra Đường Sơn vực chủ không có hứng thú trở thành đồng minh của lão phu, đã vậy thì…

Liễu Kinh Sơn cười nhạt, nhưng dần dần chuyển sang lạnh băng, uy áp linh lực trong đại điện liền chuyển hướng vào Đường Sơn.

Thân thể Đường Sơn căng cứng, linh lực hùng hậu trong người bạo phát trào ra, hào quang ngưng tụ thành một cự hổ màu vàng với dao động linh lực vô cùng mạnh mẽ.

“Graoooooow!”

Con cọp vàng kia rống lên dữ dội, ánh mắt Đường Sơn tỏa ra hung hãn, lắc người như gió, linh lực bạo phát hóa thành kim sắc hổ trảo, như tia chớp vồ tới Liễu Kinh Sơn.

Đường Sơn biết rõ lợi hại của Liễu Kinh Sơn, vừa ra tay liền dốc toàn lực, đối mặt với một cường giả Dung Thiên cảnh, ngay từ đầu không nên chần chừ.

Nhưng trước thế công bạo khởi của Đường Sơn, Liễu Kinh Sơn chỉ khinh thường nhìn, chậm rãi vung tay khô héo của mình, tùy tiện phất ra.

“Vù!”

Bàn tay đánh ra, linh khí thiên địa như bị điều khiển dẫn động với tốc độ đáng kinh ngạc, tụ hợp thành một khối cầu linh lực sáng rực, sau đó tung ra, chạm vào hổ trảo sắc bén của Đường Sơn.

“Uỳnh!”

Linh lực cuồng bạo va chạm tạo nên chấn động trong đại điện, sàn đá vỡ vụn, một cột đá cũng bị lực trùng kích đó chấn nát.

Giữa không trung, Đường Sơn đột ngột phun ra một búng máu, thân thể bị dội ngược lại, cự hổ sau lưng cũng nhạt đi nhiều.

Gần như chỉ một chiêu, Đường Sơn với thực lực gần tới Thần Phách cảnh hậu kỳ đã hoàn toàn thảm bại.

– Cha!

Đường Thiên Nhi hoảng hốt la lên, Đường Sơn bị trọng thương khiến nàng sắc mặt tái mét.

Liễu Kinh Sơn thờ ơ đứng đó, cách không đánh ra một quyền nữa, linh lực cuồng bạo như sóng dữ thét gào oanh kích hướng tới Đường Sơn. Cái vẻ này hiển nhiên là muốn giết gà dọa khỉ.

Mục Phong nhìn thấy biến cố trong điện, nghiêng đầu nói gấp:

– Chu Dã, nếu tình huống xấu hơn thì lập tức mang Mục Trần trốn vào Bắc Linh viện!

Chu Dã mặt mày co giật. Lão biết, nguy cơ lần này, cả Mục Phong cũng không đủ tự tin nắm chắc. Cường giả Dung Thiên cảnh đối với bọn họ thật sự quá mạnh mẽ, đủ sức phá vỡ thế cân bằng của Bắc Linh cảnh.

Mục Trần im lặng không nói, đôi đấm nắm chặt, con ngươi đen láy nổi lên màu đỏ điên cuồng.

Hắn không thích nhìn cảnh người thân bị giết mà bản thân lại cao bay xa chạy, nhiều năm sau trở về báo thù. Đó tuyệt đối không phải tính cách của hắn. Dù có phải đối mặt với nguy hiểm tới cỡ nào, hắn cũng sẽ tìm ra một tia sinh cơ sống cho tất cả người thân.

“Phốc!”

Mục Phong giao phó như trăn trối một câu, thân hình nhanh chóng lao ra, bất chợt xuất hiện trước mặt Đường Sơn, linh lực trong cơ thể không giữ lại chút nào, quát lên tung quyền.

“Ầm.”

Linh lực đỏ rực như ngọn lửa phun ra, mạnh mẽ ngạnh kháng luồng linh lực cuồng bạo đang lao tới.

Khí lãng dữ dội nổ ầm thổi ra, thân thể Mục Phong run lên, lùi một đoạn, nắm tay run rẩy, ánh mắt nghiêm trọng nhìn thẳng về phía Liễu Kinh Sơn, trầm giọng nói:

– Cụ Liễu, không cần phải ác như thế chứ?

– Mục Phong à? Lúc trước thanh danh vang dội khi còn rất trẻ, không ngờ ngươi cũng có thể đạt tới thành tựu hôm nay, quả thật không đơn giản.

Liễu Kinh Sơn đạm mạc nhìn qua Mục Phong, đôi hốc mắt tỏa ra cái lạnh vô cùng, nói:

– Bất quá hôm nay, kẻ nào ngăn bước Liễu vực ta xưng bá Bắc Linh, thì lão phu sẽ nhất định không buông tha!

– Vậy thì tại hạ sẽ lãnh giáo cụ Liễu một chút!

Mục Phong gầm gừ trả lời, lão biết rõ tình thế đối địch giữa Mục vực và Liễu vực hiện tại thì Liễu Kinh Sơn tuyệt đối sẽ không buông tha. Đã không còn đường lui, chỉ còn cách liều mạng một lần.

– Mục huynh, chúng ta cùng lên!

Đường Sơn gắng gượng đứng dậy, trầm giọng nói. Một mình Mục Phong tuyệt đối không phải đối thủ của Liễu Kinh Sơn, nếu không liên thủ, e rằng sẽ không còn cơ hội nào khác.

– Chư vị, ta không muốn đem tâm huyết nửa đời người dâng tặng cho Liễu vực, còn cố kỵ thì tiếp theo sẽ tới lượt các vị!

Đường Sơn quét mắt nhìn những vực chủ còn lại, lớn tiếng quát lên.

Sáu vị vực chủ kia nghe mà biến sắc, lần này ra tay chính là chọn lựa trận tuyến. Nếu để mặc Mục Phong và Đường Sơn bị đánh bại, bọn họ sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu khúm núm trước Liễu vực.

– Cụ Liễu, lần này là các ngươi quá đáng, Hồng vực hiện tại đã rất tốt, không cần phải gia nhập cái liên minh Bắc Linh gì cả!

Hồng vực chủ, Hồng Linh cũng cắn môi quát lớn.

– La vực ta cũng không muốn gia nhập!

La vực chủ đứng phắt dậy, lớn tiếng hưởng ứng.

– Còn có cả Viêm vực!

Liệt Viêm trước đó bị thương cũng tức giận quát lên.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bao gồm cả Mục Phong và Đường Sơn thì đã có năm vị vực chủ cùng đứng lên chống lại. Ba vị vực chủ còn lại vẫn do dự chưa quyết, cường giả Dung Thiên cảnh thực sự tạo ra áp lực quá lớn.

Giữa đại điện, đông đảo thủ lĩnh thế lực nhỏ hơn nhìn cảnh tượng đặc sắc đang diễn ra, trận tuyến như thế này đã bao nhiêu năm rồi mới xuất hiện?

– Năm vị vực chủ… ha ha, còn ai nữa không?

Liễu Kinh Sơn chậm rãi nhìn qua năm người bên kia, chỉ nhếch miệng cười khẩy.

– Một đám nghé con không sợ cọp…

Liễu Kinh Sơn vốn lưng còng bỗng đứng thẳng lên, y bào không gió mà phất phới, cỗ linh lực dao động mãnh liệt như gió lốc gào thét trong điện.

“Ầm ầm”

Đôi mắt đục ngầu của Liễu Kinh Sơn càng lúc càng dữ tợn, mạnh mẽ bước ra, cự thạch rơi xuống, đại điện không chịu nổi áp lực khổng lồ của linh lực, bắt đầu sụp đổ.

Cỗ linh lực kinh hoàng ấy đi theo âm thanh nặng nề, sát khí của Liễu Kinh Sơn phóng lên cao.

– Nếu đã lựa chọn, thì đừng trách lão phu vô tình!

Quay lại truyện Đại Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 429: Thiên Đạo tự có định số

Chương 428: Long Thanh kinh khủng

Chương 427: Thần Đế buông xuống