Chương 10: Tỷ thí học viện | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 01/02/2025
Ngày hôm sau, khi ánh nắng rực rỡ chiếu xuống Bắc Linh thành, Bắc Linh viện cũng nhộn nhịp hẳn lên.
Bắc Linh viện chia thành hai viện Đông và Tây, mặc dù giữa hai viện luôn nảy sinh những cuộc tranh chấp kịch liệt, nhưng cũng nhờ áp lực cạnh tranh đó mà những năm qua Bắc Linh viện đã đào tạo ra không ít học viên ưu tú.
Sự ganh đua giữa hai viện thường đạt đến đỉnh điểm trong cuộc tỷ thí được tổ chức mỗi vài tháng, và đây cũng là yếu tố quyết định vị trí của từng người trong viện. Thiếu niên thường hay háo thắng, lại đứng trước những học tỷ học muội xinh đẹp, càng phải cố gắng biểu hiện. Chính vì lý do ấy mà rất nhiều học viên đã nỗ lực phấn đấu để đạt được thành tích tốt trong cuộc tỷ thí này.
Khu tây của Bắc Linh viện có một mảnh sân rộng lớn làm sân thi đấu. Ở đó được bố trí một số lôi đài, quanh mỗi lôi đài là dãy ghế ngồi kiểu bậc thang, mà hôm nay những chỗ ngồi đó đã chật kín người.
Âm thanh nói chuyện đan xen vang lên, bên trong là tiếng cười trong trẻo của các thiếu nữ, khiến không khí nơi đây dường như tràn đầy sức sống tươi mới.
Trong khoảng sân rộng lớn này, có rất nhiều người và họ được chia thành hai phe rõ rệt, đó chính là những đệ tử của Đông viện và Tây viện. Do sự cạnh tranh giữa hai bên, thi thoảng họ lại khiêu khích, bỡn cợt nhau, tạo nên bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
“Đông viện ta chỉ có bốn người trong tốp mười của Bắc Linh viện, mà ba người đứng đầu lại đều từ Tây viện. Không biết lần tỷ thí này có thể thay đổi điều đó hay không?”
“Đợt này, Đông viện địa giới chúng ta cũng có một số người rất mạnh, như Lưu Phong và Đàm Thanh Sơn. Ta nghe nói họ sắp đạt tới Linh Động cảnh rồi, nếu thực sự như vậy, chí ít cũng có thể lọt vào tốp năm.”
Đám đệ tử ngồi ở khu Đông viện bắt đầu rì rầm bàn tán. Tô Lăng bên cạnh nghe vậy nhếch miệng, nói: “Các ngươi hẳn biết điều quan trọng nhất của lần tỷ thí này, tuy ta không mong nhiều người trong tốp mười, chỉ cần Mục ca có thể lấy hạng nhất thì đám người Tây viện kia phải ngậm mồm lại.”
Một số đệ tử Đông viện ngẩn mặt nhìn nhau, bất giác thở dài. Dù nói thế, nhưng để giành hạng nhất thì phải đánh bại Liễu Dương, mà nghe nói tên đó lại sở hữu linh mạch Nhân cấp…
“Mục ca, lần tỷ thí học viện này, Đông viện chúng ta phải trông cậy vào huynh.” Tô Lăng mỉm cười nhìn thiếu niên đứng trước mình.
Mục Trần khẽ cười, ánh mắt hướng ra giữa sân, mặc dù cuộc tỷ thí còn chưa bắt đầu nhưng trên đài đã xuất hiện không ít cuộc cãi vã.
Trong lúc Mục Trần đang chú ý nhìn sân thi đấu, bỗng có tiếng loạt xoạt từ phía sau, mùi hương thoang thoảng bay tới. Một bóng hình xinh đẹp lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, cất giọng dịu dàng: “Này!”
Mục Trần quay sang thì thấy Đường Thiên Nhi. Cô hôm nay diện bộ trang phục màu xanh lục, đôi má đỏ hây, mái tóc đen cột đuôi ngựa bay theo gió, thu hút không ít ánh mắt ghen tị từ đám người xung quanh.
Đường Thiên Nhi là đệ tử của Đông viện thiên giới, không chỉ xinh đẹp, mà tính cách cũng rất tốt. Nàng xứng đáng được xem là bông hoa của Đông viện, đến đâu cũng thu hút sự chú ý.
“Sao tỷ lại tới đây?” Mục Trần thấp giọng hỏi, khá kinh ngạc khi thấy Đường Thiên Nhi xuất hiện, không phải lúc này đệ tử của thiên giới đang tu luyện sao?
“Ta tới cổ vũ đệ đấy…” Đường Thiên Nhi bật cười, sau đó trêu chọc: “Hơn nữa, nếu lỡ đệ bị đánh cho tơi tả, ta cũng có thể đưa đệ về chứ.”
“Vậy thì cảm ơn tỷ.” Mục Trần bực bội lắc đầu.
“Này, thật sự đệ có chắc không? Hôm qua đệ và Liễu Dương xảy ra xung đột, sợ rằng hôm nay tên đó sẽ cố ý gây phiền phức cho đệ.” Nét lo lắng hiện lên trong mắt Đường Thiên Nhi. Nàng biết rõ tầm quan trọng của ngày hôm nay, nếu không đã không bỏ chương trình học mà tới đây.
“Cố hết sức thôi.” Mục Trần cười, định nói tiếp thì vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, thấy ở ghế ngồi trung tâm bên Tây viện có một người đang lạnh lùng nhìn mình, người đó chính là Liễu Dương.
Bên cạnh Liễu Dương có Mộ Nguyên, Tiết Đông. Cả nhóm đều đang nhìn Mục Trần với ánh mắt khiêu khích.
Mục Trần nhìn Liễu Dương, ánh mắt chạm nhau như đang tóe lửa.
Cả hai người đều là những nhân vật nổi tiếng trong hai viện, hơn nữa, rất nhiều người đều biết hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra, nên khi nhìn thấy hai người đối chọi, họ chỉ nhếch miệng, thầm nghĩ hôm nay có trò hay để xem.
Liễu Dương giữ ánh mắt lạnh lùng trên Mục Trần một lúc, sau đó lại liếc sang Đường Thiên Nhi bên cạnh, liền nghiến răng, ánh mắt với Mục Trần càng thêm lạnh lùng.
“Họa thủy…” Mục Trần thấy sự biến hóa nhỏ này trong ánh mắt Liễu Dương, quay sang nhìn Đường Thiên Nhi mỉm cười. Tại Bắc Linh viện này, ai cũng biết Liễu Dương thích Đường Thiên Nhi, chỉ là nàng chưa từng cho hắn cơ hội mà thôi. Thỉnh thoảng Mục Trần tự hỏi, có phải Liễu Dương nhắm vào mình không, ngoài ân oán cá nhân giữa hai bên phụ thân, có phải còn vì việc Đường Thiên Nhi thường ở cạnh mình hay không.
“Nếu đệ thấy ta gây phiền phức, vậy ta sẽ đi đây.” Đường Thiên Nhi nghiêm mặt nói.
Mục Trần không nhịn được cười, ánh mắt vẫn hướng về Đường Thiên Nhi. Ánh mắt sáng ngời của thiếu niên khiến nàng đỏ mặt nhưng vẫn nhìn thẳng vào Mục Trần.
“Đệ chưa hề nói câu đó.” Mục Trần khẳng định.
“Hừ, chỉ được cái mạnh miệng. Đợi tí nữa đệ thắng rồi hãy nói.”
Đường Thiên Nhi bĩu môi, đôi mắt yêu kiều liếc quanh sân đấu. Bỗng nhiên vẻ tươi cười của nàng vụt tắt, nhỏ giọng nói: “Không ngờ tên kia cũng tới…”
Mục Trần cũng đưa mắt nhìn về phía đó, vẻ mặt lập tức trở nên u ám. Không chỉ riêng hắn, mà tất cả mọi người ở Đông viện cũng nhanh chóng im lặng.
Trong tầm mắt của mọi người, bên Tây viện xuất hiện một số người khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Dễ thấy bọn họ lớn tuổi hơn so với những đệ tử ở địa giới một chút. Nhóm người này dựa vào lan can, lơ đãng nhìn sân thi đấu, thỉnh thoảng lại cười đùa, hiển nhiên họ không xem những đệ tử đang tỷ thí bên dưới ra gì.
Giữa đám người đó, có hai nhân vật thu hút ánh nhìn của tất cả, một nam một nữ. Người nữ mặc trang phục đỏ, đôi mắt hạnh đào kỳ lạ, chính là Hồng Lăng của Tây viện thiên giới.
Người nam còn lại mặc trang phục trắng, thân hình cao lớn, gương mặt anh tuấn. Thời điểm này, hắn đang nhìn về phía khu vực của Đông viện. Chỗ nào hắn nhìn đến, chỗ đó lập tức lặng im, hiển nhiên là sức ảnh hưởng từ khí thế của hắn.
“Ôi… đó chẳng phải là Liễu Mộ Bạch sao? Không ngờ hắn cũng tới đây…” Tô Lăng nuốt nước bọt, giọng nói trở nên khô khốc.
Nếu đối diện với Liễu Dương, bọn họ có thể bộc lộ chiến ý, nhưng trước Liễu Mộ Bạch thì ngay cả dũng khí để phản kháng cũng không còn.
Bởi vậy, Liễu Mộ Bạch là học viên mạnh nhất của Bắc Linh viện, từ khi gã xuất hiện, vị trí đứng đầu đó vẫn chưa ai có thể lay chuyển nổi.
Mục Trần chăm chú nhìn người mặc áo trắng, ánh mắt giao nhau, tuy cách khá xa nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự áp bức từ đối phương.
Mặc dù bốn mắt nhìn nhau, nhưng Mục Trần không lộ ra chút sợ hãi nào như đám học viên khác, sự bình tĩnh của hắn khiến đối phương phải ngạc nhiên.
“Ồ, không ngờ tên nhóc kia cũng khá quyết đoán đấy…” Những học trưởng từ Tây viện thiên giới bên cạnh thấy Mục Trần không sợ hãi trước Liễu Mộ Bạch, liền tỏ ra ngạc nhiên và cười nói.
Đôi mắt dịu dàng của Hồng Lăng cũng chăm chú nhìn về phía hai người Liễu Mộ Bạch và Mục Trần. Gương mặt của thiếu niên tuy hơi non nớt nhưng lại toát lên sự bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy như dù có phải chiến đấu với người đứng đầu của học viện cũng không khiến hắn lo lắng.
Nàng chợt ngẩn ngơ, không ngờ đứa trẻ nhút nhát năm nào giờ đã khác xưa quá nhiều…
“Đại ca!”
Cách đó không xa có tiếng hô vang lên, chỉ thấy Liễu Dương tươi cười nhìn về phía này.
Liễu Mộ Bạch khẽ gật đầu với Liễu Dương, rồi chống hai tay lên lan can, không nói thêm câu gì nữa, nhưng như vậy đủ để áp chế bầu không khí sôi nổi bên Đông viện, đồng thời thanh thế của Tây viện cũng nhờ đó mà tăng lên.
Hiển nhiên, Liễu Mộ Bạch cố ý đến đây. Với địa vị hiện tại của gã ở Bắc Linh viện, dù có học trưởng nào từ Đông viện tới cũng không thể tranh đấu với gã được.
“Boong!”
Ngay lúc khí thế của Liễu Mộ Bạch áp đảo toàn trường, một tiếng chuông thanh thúy đột ngột vang lên, khiến tinh thần của rất nhiều đệ tử phấn chấn. Cuối cùng, cuộc tỷ thí học viện cũng đã bắt đầu.