Chương 75: Khoa trương cực hạn tuổi thọ, Cố An thu đồ đệ | Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa
Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa - Cập nhật ngày 30/01/2025
Đợi cho tu vi triệt để vững chắc, Cố An quyết định đóng tuổi thọ kết giới lại.
Lần này, tuổi thọ kết giới tiêu hao hơn tám nghìn năm, theo đà này, về sau mở ra tuổi thọ kết giới sớm hay muộn cũng sẽ trở thành một hạng khổng lồ về tuổi thọ chi tiêu.
Còn phải nỗ lực kiếm lấy tuổi thọ, Cố An giờ phút này nhìn lại cũng rất giàu có, nhưng nếu như hắn nghĩ đến một lần toàn diện tăng lên, thì tuổi thọ liền không đủ nhiều!
Cố An đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó sờ về phía lồng ngực của mình.
Hợp Thể cảnh giống như một cái quá độ, không giống như cảnh giới trước đó có giai đoạn tính, khả năng quá độ này đối với tu vi tích lũy là một khảo nghiệm rất lớn.
Cố An cảm nhận được, cảnh giới tiếp theo cùng lòng có liên quan, hắn trên trái tim ngưng tụ đồ vật chính là dấu hiệu, chỉ là hắn tạm thời chưa thể phán đoán cụ thể đó là cái gì.
Hắn mở rộng bước chân bắt đầu tiến lên.
Vẫn như cũ đi theo Vô Cực Vô Tung Huyền Thiên Bộ, hắn không ngừng di động, một bước chính là mấy trăm dặm. Đồng thời, hắn tản ra thần thức, cẩn thận cảm nhận sự khác biệt giữa chín tầng Hợp Thể cảnh.
Đột nhiên.
Cố An dừng bước lại, ánh mắt nhìn về một phương hướng, nhíu mày.
Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi về hướng đó.
…
Trong một ngọn núi nhỏ bên cạnh, một thiếu niên toàn thân đầy vết máu và bùn đất đang đứng ở vách núi trước, trong tay hắn nắm một khối đá lớn, đứng sau lưng là một thiếu nữ cũng trong tình trạng chật vật, đang hoảng sợ nhìn về phía trước.
Đối diện sông nhỏ, cây cối bị gạt mở, một con Lang yêu cao khoảng hai trượng đang từ trong núi rừng đi tới, nó đứng thẳng mà đi, bộ lông màu đen dày, ngay cả trong ánh sáng của buổi sớm, ánh mắt sói vẫn lóe lên vẻ hung dữ.
Lang yêu há miệng, phun ra trọc khí, tầm mắt tập trung chằm chằm vào hai người phía trước.
Thiếu niên sợ hãi đến mức cánh tay run rẩy, nhưng vẫn dũng cảm tiến về phía trước.
Hai người không hề chú ý đến một đạo thân ảnh đã xuất hiện trên đỉnh núi phía sau, chính là Cố An.
Cố An tạm thời thay một bộ áo trắng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đặc chế, đây là vật hắn đã chế tạo trong lúc rảnh rỗi, bên trong chứa đựng cấm chế ngăn cách thần thức theo dõi.
Gió thổi lay động áo bào của Cố An, ánh mắt của hắn nhìn xuống hai người phía dưới, quăng ra tuổi thọ để dò xét.
【 Cẩu Đản (bất nhập lưu): 12/99/ 9999 】
【 Tiểu Hoa (bất nhập lưu): 12/ 78/230 】
9999 năm, cực hạn tuổi thọ?
Cố An hoài nghi mình hoa mắt, đây là quét mới Cơ Tiêu Ngọc nhân tộc ghi chép.
Chẳng lẽ tiểu tử này trong cơ thể cũng có Tiên Thiên đạo phù?
Đúng lúc này, Lang yêu đột nhiên nhào về phía thiếu niên tên là Cẩu Đản, Cố An đưa tay vung lên, một đạo kiếm khí lập tức rơi vào giữa Lang yêu cùng Cẩu Đản, đá vụn bay tứ tán, bọt nước bay lên, khiến Lang yêu vội vàng dừng lại, xoay người bỏ chạy.
Bụi đất bay vào mặt, khiến Cẩu Đản nhắm mắt lại, ho khan vài tiếng.
Khi bụi đất tản đi, hắn lấy lại tinh thần, nhìn lại thì thấy bên sông nhỏ có một vết nứt rộng chừng nửa trượng, dài đến trăm trượng, giống như bị một thanh kiếm khổng lồ chém xuống.
Ngay lúc này, tiếng bước chân vang lên, khiến Cẩu Đản khẽ run rẩy, vội vàng quay người lại, kết quả thấy Cố An.
Mặc dù Cố An nhìn có vẻ giống người thường, nhưng vì có mặt nạ nên Cẩu Đản cũng không dám vứt tảng đá trong tay đi.
“Ngươi… là người… hay là yêu?”
Cẩu Đản cẩn trọng hỏi, thanh âm yếu ớt, còn đang run rẩy.
Cố An mở miệng nói: “Tự nhiên là người, không lẽ không phải vì sao ta cứu các ngươi sao?”
Hắn cải biến thanh âm, nghe hết sức tang thương, tựa như bốn mươi năm tuổi đồng dạng.
Nghe vậy, Cẩu Đản nhẹ nhàng thở phào, nhưng cũng không buông tảng đá trong tay, điều này khiến Cố An nhìn thấy trong mắt xuất hiện một vẻ tán thưởng.
“Nhà các ngươi ở nơi nào, ta đưa các ngươi trở về.” Cố An tiếp tục nói.
Cẩu Đản nghe xong, lập tức im lặng.
Lúc này, phía sau hắn, Tiểu Hoa đột nhiên gào khóc.
“Cha mẹ ta… bị yêu quái ăn.”
Nàng nói trong tiếng nấc, tâm tư thổn thức khiến mắt Cẩu Đản cũng đỏ bừng.
Sau đó, Cẩu Đản kể lại kinh nghiệm của bọn họ.
Có một đám yêu quái xông vào thôn của bọn họ, xơi tái các đại nhân, rồi mang theo những đứa trẻ đi tới nơi này, mỗi ngày thực chẳng khác gì một cuộc hành hình, đêm qua đến lượt bọn họ, nhưng đột nhiên núi rung đất lở, yêu quái gác lại đã bỏ chạy.
Sáng hôm sau, bọn họ phóng ra khỏi hang núi, phát hiện không thấy tung tích yêu quái, liền bắt đầu chạy trốn, chưa chạy bao xa thì đã bị một đầu Lang yêu đang đi đường chú ý đến.
Cố An lặng lẽ lắng nghe, đây là lần đầu tiên hắn chân chính cảm nhận được khó khăn của nhân gian.
Hắn sinh ra trong Cơ gia, chưa từng chịu yêu ma đe dọa, sau này vào Thái Huyền môn, dựa vào việc chiếm giữ tuổi thọ mà đi tới, cả một đường thuận buồm xuôi gió.
So với hắn, hai đứa trẻ này quả thật là khổ sở.
Cố An chợt thấy thương tiếc, có lẽ cái cực hạn tuổi thọ của Cẩu Đản khiến hắn không dám mang về.
Loại cực hạn tuổi thọ này, nếu tu tiên, nhất định sẽ mang đến vô số phiền phức.
Cố An thậm chí nghi ngờ Cẩu Đản mang theo đại khí vận, cho nên cả nhà chỉ có tiểu tử này sống sót, đúng lúc gặp Cố An tại nơi này đột phá, trong khoảnh khắc hắn sắp bị Lang yêu đuổi kịp thì lại được Cố An cứu.
Đủ loại trùng hợp hội tụ, thì đó không phải là trùng hợp!
Khí Vận Chi Tử?
Nhưng nhìn hai đứa trẻ này đã không cha không mẹ, thậm chí không có thân thích nào có thể dựa vào, Cố An lại không đành lòng.
Suy nghĩ một chút, Cố An quyết định trước tiên dẫn bọn họ đến một nơi an toàn.
Hắn bước một bước xuất hiện phía sau Cẩu Đản, nâng hắn lên, sau đó lại đi đến bên Tiểu Hoa, một tay nhấc một người, tốc độ cao xê dịch.
Hai người ngơ ngác vì thân pháp của hắn, không dám thốt lên lời, toàn thân căng cứng.
Mười hơi sau.
Trong một khu rừng, Cố An ngừng lại, nhẹ nhàng đặt hai người xuống đất.
Hắn lấy ra một bình đan dược từ trong túi trữ vật, sau đó hướng vào miệng hai người mỗi người một nửa.
Hai người bị đột ngột rót vào, lập tức sặc lên, nhưng liền cảm thấy một dòng nước ấm theo yết hầu chảy xuống, theo đó tuôn vào gân cốt, cảm giác này thật là kỳ diệu.
Hai người mở to mắt, biểu cảm đều mang vẻ không thể tin nổi.
Cố An ngồi xuống, an vị trước mặt bọn họ, mở miệng hỏi: “Các ngươi muốn tu tiên sao?”
Hắn không dám trực tiếp mang Cẩu Đản về, nhưng cũng có thể truyền thụ cho bọn họ chi pháp tu tiên, để hai người sau này tự mình bái Thái Huyền môn, như vậy thì cũng không liên quan gì đến hắn.
Hắn đã đưa Thái Huyền môn một vị thiên tài đứng đầu, cũng tính là đền bù cho nhiều lần mạo phạm đến linh khí trong những năm qua.
“Ngươi là tiên nhân?” Cẩu Đản hoảng sợ hỏi, gương mặt tràn đầy hưng phấn.
“Ta không phải, ta chỉ đang cố gắng trở thành tiên nhân, bây giờ các ngươi không còn nơi nào trú ngụ, ta sẽ truyền cho các ngươi chi pháp tu tiên, sau này, các ngươi bái vào Thái Huyền môn, cũng coi như có một chốn quy tụ.”
Cố An trả lời, vẫn giữ âm giọng biến hóa, tránh cho sau này gặp nhau tại Thái Huyền môn sẽ bị nhận ra.
Cẩu Đản vội vàng gật đầu, hắn thậm chí còn quỳ xuống dập đầu, gọi một tiếng “sư phụ.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Hoa vẫn đang ngẩn người, ấn đầu nàng xuống, nói: “Nhanh hô sư phụ!”
Tiểu Hoa vô thức kêu lên: “Sư phụ!”
Cố An vốn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ trông đợi trên mặt hai người, lại không biết phải từ chối như thế nào.
Phải chết!
Đây là đại khí vận lực ảnh hưởng sao?
Cố An cảm thấy không phải mình mềm lòng, mà là khí vận của Cẩu Đản trên người đang ảnh hưởng đến hắn.
Tu tiên vốn là chuyện rất xem trọng khí vận, nhân quả, thờ phụng những tồn tại hư vô mờ mịt kia.
“Tốt, tiếp theo ta sẽ truyền cho các ngươi khẩu quyết tâm pháp, hãy nghiêm túc nghe và nhớ.” Cố An nói.
Hai người lập tức ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn hắn, sợ hắn nổi giận.
Cố An đem Dương Mộc Hỗn Nguyên Công mà hắn tu luyện truyền thụ cho bọn họ, hắn không sợ bị Cẩu Đản học thấu và chờ hắn sống đến trăm vạn năm tuổi thọ vẫn tiếp tục tăng lên môn công pháp này.
Kỳ thật, hắn cũng muốn xem thử Cẩu Đản có thể phát triển Dương Mộc Hỗn Nguyên Công đến trình độ nào. Đến bây giờ, hắn vẫn chưa hiểu rõ ràng công pháp của mình, tuyệt học này trong giới tu tiên thuộc cấp bậc gì.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Cố An giảng dạy suốt nửa ngày, chủ yếu là cho Tiểu Hoa, hắn giảng từng tầng tâm pháp thứ nhất, Cẩu Đản nghe một lần liền nhớ kỹ.
Quả thật, cực hạn tuổi thọ không gạt người!
Cố An bảo Cẩu Đản đi sang một bên tu luyện, còn hắn thì đơn độc dạy Tiểu Hoa.
“Sư phụ, trong cơ thể ta cảm giác như có đồ vật! Chẳng lẽ là linh lực?”
Chiều hôm đó, Tiểu Hoa đang trầm tư suy nghĩ, thì bỗng nghe tiếng kêu của Cẩu Đản, rất kích động.
Tiểu Hoa nghe xong, trừng to mắt, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin, ngay sau đó lại ảm đạm.
Cố An bình tĩnh nói: “Hô to gọi nhỏ thì được thể thống gì, ngươi muốn triệu hồi yêu quái đến sao?”
Cẩu Đản nghe vậy, lập tức im lặng.
Khi gần đến chạng vạng tối, Tiểu Hoa cuối cùng đã nhớ kỹ Dương Mộc Hỗn Nguyên Công tầng tâm pháp thứ nhất.
Một đêm trôi qua.
Cẩu Đản đã hoàn toàn bước vào con đường tu tiên, trong khi Tiểu Hoa vẫn chưa tu luyện ra linh lực.
Theo thường lệ, ngũ linh căn tư chất cần tu luyện một tháng mới có thể phát ra linh lực, bởi vậy Cố An cũng không thất vọng về Tiểu Hoa.
Ngày mới vừa sáng, Cố An chuẩn bị rời đi.
“Cẩu Đản, ta sẽ ra ngoài một chuyến, buổi tối sẽ trở về, ngươi hãy chiếu cố tốt sư muội của ngươi.” Cố An mở miệng nói.
Cẩu Đản mở mắt, lập tức đứng dậy, khẩn trương hỏi: “Sư phụ, ngươi thật sự sẽ trở về sao? Đừng bỏ lại bọn ta, ta cam đoan sẽ không kêu to nữa.”
Tiểu Hoa nghe xong cũng mở mắt, vội vàng chạy đến, ôm chặt eo Cố An, không cho phép hắn đi.
Cố An dở khóc dở cười, nhưng vẫn dùng giọng nghiêm túc nói: “Vi sư muốn đi giết yêu, các ngươi chắc chắn không muốn liên lụy đến vi sư chứ?”
Nghe vậy, Tiểu Hoa lập tức buông tay.
Cẩu Đản suy nghĩ một lát, nói: “Sư phụ, chúng ta đều tu tiên, sao không một lần nữa cho chúng ta đặt tên đi?”
Hắn cảm thấy việc đặt tên là rất có ý nghĩa, do sư phụ đặt tên, như vậy mối quan hệ giữa sư phụ và bọn họ sẽ càng gần gũi.
Cố An do dự một chút, nâng tay phải lên, ngón trỏ cách không điểm xuống đất, dùng kiếm khí viết chữ.
Cẩu Đản vội vàng chạy đến, đứng bên cạnh hắn xem.
Bọn họ mặc dù đến từ sơn thôn, nhưng trong thôn có thầy giáo dạy học, cho nên hắn có thể miễn cưỡng nhận ra.
Khi Cố An viết xong, Cẩu Đản nhịn không được hỏi: “An An là cái gì? Sư phụ, đằng sau một chữ là cái gì?”
“Ngươi gọi là An Hạo, ‘hạo’ đại biểu cho ‘Thiên’, hi vọng ngươi có thể trở thành người như sư muội của ngươi, cũng có thể xông ra một bầu trời cho riêng mình.”
“Còn với Tiểu Hoa, gọi là An Tâm, sư phụ hi vọng ngươi đời này có thể sống an vui, biết đủ thì mới thấy hạnh phúc.”
Cố An bình tĩnh nói xong, rồi hư không biến mất tại chỗ.
Cẩu Đản nhìn tên mới của mình, đã không thấy Cố An đâu, hắn ngồi xuống, lẩm bẩm gọi: “An Hạo, hạo…”
Hắn dường như muốn ghi nhớ chữ ‘hạo’.
An Tâm cũng ngồi xuống, bồi bạn hắn nhìn vào chữ trên mặt đất.
Ở một bên khác.
Cố An đi nhanh về phía Thái Huyền môn, chờ hắn trở lại Huyền cốc thì Ngộ Tâm vẫn đang dẫn đầu đệ tử luyện tập.
Hắn đi theo miệng sơn cốc, nhìn thấy trên trời có không ít tu sĩ bay lượn qua, có vẻ như động tĩnh đêm qua đã gây chú ý với Thái Huyền môn.