Chương 730: Không tranh tiên thần | Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa
Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa - Cập nhật ngày 20/03/2025
Từ khi Đạo Đình tan rã, nhân gian chìm trong hỗn loạn triền miên. Dẫu cho trải qua hơn trăm vạn năm, vẫn chưa có giáo phái nào đủ sức thống nhất thiên hạ. Song, thực lực tổng hợp của Thiên Linh đại thế giới lại không ngừng tăng tiến. Nhìn vào tầng ánh sáng Thiên Đạo bao phủ lấy Thiên Linh đại thế giới, ta thấy rõ điều đó. Tầng ánh sáng Thiên Đạo ấy ngày càng rực rỡ, chiếu rọi vũ trụ, phạm vi không ngừng mở rộng.
Nhân gian bách giáo dần bị thời đại đào thải, thiên hạ nghênh đón một cục diện mới.
Trong bối cảnh quần hùng tranh bá, sự chênh lệch giữa các giáo phái bắt đầu nới rộng.
Chín chi giáo phái dũng mãnh thoát khỏi vòng vây, trở thành Chí Cao đạo thống trong lòng nhân thế.
Về sau, Thái Nhất Tiên Quân cùng Kim Động Thất Thập Nhị Tiên rải khắp nhân gian tiên duyên, thúc đẩy sự phát triển của đạo pháp tu tiên nơi thế tục.
Mà ở ngoài cõi trời, trong ba ngàn đại thế giới cũng bắt đầu xuất hiện tung tích tiên thần, mở màn cho cuộc Thiên Tử chi tranh đang rục rịch nổi lên.
***
Thái Vi đại thế giới.
Trong một tòa cung điện rộng lớn, uy nghiêm, Trúc Hi khoác lên mình bộ kim y lộng lẫy, ngồi trên thủ tọa. Mái tóc nàng búi cao, cố định dưới thánh quan, thần sắc nghiêm nghị, đôi mày toát ra vẻ áp bức, coi thường chúng sinh.
Dưới điện, vô số tu sĩ đứng trang nghiêm, đồng phục đại bào, khí chất uy vũ, thần võ.
Một lão tu sĩ tóc trắng như cước bước ra, chắp tay hành lễ với Trúc Hi, cất giọng: “Bệ hạ, lời vị tiên thần kia dẫu không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng không thể không cẩn trọng. Nếu ba ngàn đại thế giới thật sự nghênh đón hạo kiếp như vậy, Thánh Đình ta nhất định phải chuẩn bị trước.”
Lời vừa dứt, những người khác trên điện đồng loạt lên tiếng tán đồng.
Từ khi Thần Đình bị một cường giả bí ẩn diệt đi, Trúc Hi nắm lấy cơ hội, sáng lập Thánh Đình. Dù trải qua không ít trắc trở, nhưng nay Thánh Đình đã miễn cưỡng nắm giữ Thái Vi đại thế giới, xưng bá nơi đây.
Trước đó không lâu, một vị Tinh Quân giáng thế, tự xưng đến từ Thiên Đình, vì thiên cơ mà tới, tiết lộ về Thiên Tử chi tranh.
Tin tức này gây chấn động lớn cho các quyền quý của Thánh Đình. Trúc Hi cho họ lui về, tự mình tiêu hóa tin tức, chậm trễ mấy ngày, mới bắt đầu nghị sự.
Hiện tại, phần lớn thánh quan đều cho rằng chuyện này không thể xem nhẹ, nhất định phải phái người đến thiên ngoại điều tra, xem xét những Đại Thiên thế giới khác, thu thập tin tức. Đồng thời, họ phải nhanh chóng nắm chặt Thái Vi đại thế giới.
Nước ở Thái Vi đại thế giới thực sự quá sâu. Dẫu cho Trúc Hi đã lôi kéo được không ít thế gia vọng tộc, Thái Vi đại thế giới vẫn còn rất nhiều thế lực khiến Thánh Đình phải kiêng kỵ.
Trúc Hi lắng nghe quần thần nghị luận, dù mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng nàng lại thấy đau đầu, bất đắc dĩ.
Vừa vất vả đặt chân, lại xuất hiện kiếp nạn lớn hơn.
So với việc Thiên Tử chi tranh có thật hay không, nàng nhìn thấy mối uy hiếp từ Thiên Đình.
Vị Tinh Quân kia tu vi cao thâm mạt trắc, coi như lời hắn nói là giả, Thánh Đình cũng phải đối mặt với hắn.
Dù cho bây giờ Thánh Đình đã nắm giữ hơn phân nửa cương thổ thiên hạ, khi đối mặt Tinh Quân, nàng thật sự không có lòng tin.
Nhưng nàng biết, mình nhất định phải lựa chọn, phải hành động.
“Thiên Tử chi tranh xác thực không thể xem nhẹ, nhưng đại kế thiên hạ cũng phải được thi hành.”
Trúc Hi chậm rãi mở miệng, lời vừa thốt ra, tất cả mọi người im lặng chờ đợi nàng phân phó.
Nàng bắt đầu hạ lệnh từng cái, điều động toàn bộ lực lượng của Thánh Đình. Các thánh quan trên điện liên tục lĩnh mệnh, theo từng đạo thánh lệnh ban xuống, trên đại điện bao trùm một bầu không khí trang nghiêm.
***
Rất lâu sau.
Hết thảy thánh quan rời đi, Trúc Hi đứng dậy, hư không tiêu thất trong đại điện.
Một giây sau, nàng xuất hiện trong một khu rừng trúc. Nàng cất bước tiến sâu vào rừng.
Đi mãi, một tòa lầu các được Thanh Trúc vây quanh hiện ra trước mắt. Trước lầu có một khu nhà nhỏ, trồng đủ loại hoa cỏ, còn chưa đến gần, hương thơm đã xộc vào mũi Trúc Hi.
Nàng trực tiếp bước vào viện, đứng trước cổng chính, cất tiếng: “Tiền bối, ta có một chuyện không thể không xin ngài giúp đỡ.”
“Liên quan đến Thiên Đình?”
Một giọng nói tang thương từ trong lầu các vọng ra, nghe được Trúc Hi khẽ nhíu mày, trong mắt nàng lóe lên vẻ khác lạ.
“Không sai, tiền bối đã sớm đoán được?” Trúc Hi tò mò hỏi.
“Trước đó, khi Hàn Sát Tiên Quân giáng phàm, đã từng nhắc qua Thiên Tử chi tranh. Hắn làm việc cho một vị Thiên Tử nào đó, bảo Thần Đình giúp hắn thu thập sinh linh, luyện chế Ma Thần thân thể. Ma Thần thân thể có được lực lượng sánh ngang tiên thần, đây là quân cờ quan trọng của vị Thiên Tử kia.” Giọng tang thương lại vang lên, ngữ khí không chút dao động.
Trúc Hi đã sớm có suy đoán về điều này. Vị tiên thần kia bảo Thần Đình bắt giữ nhiều phàm linh như vậy, rõ ràng là đang trù bị một chuyện lớn. Nay tin tức về Thiên Tử chi tranh lại đến, rõ ràng có liên quan.
“Thiên Tử chi tranh thế không thể cản, vừa là mối nguy, vừa là cơ duyên. Ta biết vì sao ngươi tới. Nếu Thiên Tử chi tranh sắp bắt đầu, ta sẽ ủng hộ ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.”
Nghe vậy, Trúc Hi lập tức truy vấn: “Chuyện gì?”
Vị tiền bối trong lầu các này không hề đơn giản, từng là Thần Đình chi chủ, sống không biết bao nhiêu năm. Vì không quen nhìn hành động của Thần Đình và tiên thần, ông đã rời khỏi Thần Đình.
Trúc Hi có thể gặp được ông, cũng coi như là duyên phận. Dù vị tiền bối này chưa từng thật sự ra tay giúp đỡ nàng, ông đã tiết lộ rất nhiều tình báo, giúp nàng tránh được không ít phiền toái.
“Nếu ngươi ủng hộ Thiên Tử thắng, ngươi không được tranh đoạt danh ngạch tiên thần.” Giọng tang thương ung dung nói ra.
Trúc Hi nghi hoặc, hỏi: “Nếu không tranh tiên thần chi danh, vậy chúng ta vì sao phải ủng hộ Thiên Tử?”
“Ngươi còn có lựa chọn khác?”
Trúc Hi im lặng.
Tinh Quân tự mình đến đây, nàng và Thần Đình sợ là không có chỗ cự tuyệt.
“Ta tuy chưa từng trải qua Thiên Tử chi tranh, nhưng từng thấy qua một vài ghi chép trong di tích ở Đại Đạo Chi Lộ. Thiên Tử chi tranh không có chân chính người thắng, nhất là đối với chúng sinh mà nói. Trong loại hạo kiếp này, đi gần tiên thần không phải chuyện tốt. Ta không hy vọng tương lai Thiên Địa Chi Chủ dẫn Thái Vi đến mạt lộ.”
“Trận đại chiến trăm vạn năm trước, ngươi hẳn còn nhớ. Thần Đình cường đại đến nhường nào, nhưng lại không phải đối thủ của một người. Cũng như đại đạo này, ba ngàn đại thế giới nhìn như bao la hùng vĩ vô biên, nhưng trong mắt tiên thần, có lẽ không đáng nhắc tới.”
Giọng tang thương khiến sắc mặt Trúc Hi trở nên khó coi.
Tiên thần ngạo mạn, nàng đã sớm cảm nhận được, đối phương cho nàng cảm nhận được mối nguy lớn lao.
Khi xác định Thiên Tử chi tranh là thật, nàng cũng nảy sinh dã tâm muốn trở thành tiên thần. Nàng còn như vậy, huống chi những người khác?
Một khi Thiên Tử chi tranh bắt đầu, tiên thần hứa hẹn thành tiên, nàng muốn nắm giữ Thánh Đình, vậy sẽ rất khó khăn.
Trúc Hi đứng trước cửa, suy nghĩ rất lâu.
Nàng hít sâu một hơi, nói: “Tiền bối, ta đáp ứng ngài!”
Loảng xoảng! Cửa phòng mở ra, một tấm lệnh bài bay đến trước mặt Trúc Hi. Đó là một khối Thanh Ngọc lệnh bài, quanh thân tản ra kim quang, tự chủ xoay tròn.
“Cầm lệnh bài này đến Cổ Thần Thắng Châu, gặp vị chí tôn kia, hắn sẽ biết nên làm thế nào.”
Nghe vậy, Trúc Hi lộ vẻ vui mừng. Nàng biết Chí Tôn ở Cổ Thần Thắng Châu đại diện cho điều gì. Vị Chí Tôn này không chỉ thần thông quảng đại, đồ tử đồ tôn của hắn còn nhiều vô số kể, khắp thiên hạ. Có sự ủng hộ của hắn, Thánh Đình chắc chắn có thể triệt để nắm giữ Thái Vi đại thế giới.
“Đa tạ tiền bối!”