Chương 701: Thiên Đình truyền thuyết | Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa
Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa - Cập nhật ngày 05/03/2025
Đại Đạo sinh ra từ Hỗn Độn, tự thân Đại Đạo khởi sinh, vị diện vũ trụ không ngừng tăng lên, mở rộng. Thiên Đình sinh ra từ khi nào, không ai biết được. Thiên Đế là một trong những tồn tại sống cổ xưa nhất. Trong giai đoạn ngài chấp chính, ba ngàn đại thế giới đã trải qua phá diệt rồi đúc lại. Nói cách khác, thời gian tồn tại của ba ngàn đại thế giới cũng không bằng Thiên Đế sống lâu.
Vô Lượng Đại Hư Kiếm Tổ nhìn ấm trà trên bàn, ngữ khí chậm rãi nói, mà Cố An nghiêm túc lắng nghe.
“Trong năm tháng dài đằng đẵng, Thiên Đế có rất nhiều con cái, Thiên Tử có thể nói là vô số. Có lẽ nhân gian còn ẩn giấu nhiều Thiên Tử hơn nữa. Thiên tư của Thiên Tử cũng rất cao, theo tu vi của họ càng ngày càng cao, dã tâm tự nhiên càng lúc càng lớn. Thiên Tử tranh đấu tại Thiên Đình đã là chuyện thường tình. Lúc trước ta ở Tiên Hạ động thiên đã từng nghe nói về chuyện Thiên Tử tranh chấp.”
“Mười vị Thiên Tử đứng đầu đều đã trưởng thành, thậm chí vượt qua cả Thiên Đạo Chí Tôn. Họ đã ở vị trí Thiên Tử quá lâu, dã tâm khiến họ bắt đầu ngấp nghé vị trí Thiên Đế. Nhưng chỉ cần Thiên Đế còn tại vị, Thiên Đình sẽ rất khó đại loạn. Mà Thiên Đế yêu chuộng Thiên Tử nào cũng sẽ trở thành lựa chọn phe phái của tiên thần. Có Thiên Tử chỉ vì muốn gặp Thiên Đế một lần mà bắt giữ sủng ái của Thiên Đế, có Thiên Tử vì mạo phạm Thiên Đế mà bị đánh nhập luân hồi, tiên thần giao hảo với hắn cũng gặp nạn.”
“Dĩ nhiên, còn có một loại tình huống, đó là Thiên Tử bị Thiên Đế vứt bỏ, nhưng Thiên Đế vẫn luôn nhớ tới. Tình huống như vậy đã từng xuất hiện từ rất lâu trước đây, cho nên có một số tiên thần sẽ đi lôi kéo những Thiên Tử luân hồi ở nhân gian, dùng cách này để tranh thủ lợi ích lớn nhất.”
“Tâm của Thiên Đế, không tiên thần nào có thể đoán được. Thiên Đế chấp chưởng Thiên Đạo tiên quyền lớn nhất, có thể bãi miễn khí vận của tiên thần. Ngài thậm chí còn tru diệt không ít Thiên Tử. Đối với những tiên thần có dã tâm mà nói, Thiên Đình tranh đấu phúc họa khó lường. Đệ tử kia của ngươi hẳn là đã từng được Thiên Đế yêu chuộng, cho nên mới có tiên thần đến lôi kéo, và Thiên Tử này cũng sẽ khiến những Thiên Tử khác bất mãn.”
Lời của Vô Lượng Đại Hư Kiếm Tổ khiến Cố An cảm khái không thôi. Thiên Đế và Thiên Tử tranh đấu cực kỳ giống hoàng thất nhân gian tranh đấu, chẳng qua là tàn khốc hơn, phức tạp hơn.
“Có một vài Thiên Thần vừa tấn thăng Tinh Quân, liền bị lôi kéo, bị ép phải chọn phe, đến khi diệt vong cũng không biết mình chết là vì Thiên Tử tranh đấu. Thiên Đình tuy là nơi quyền lực cao nhất của Đại Đạo, nhưng tiên thần ở tầng dưới của Thiên Đình thì có khác gì phàm nhân? Chẳng qua họ mạnh hơn mà thôi, sinh tử cũng không do mình định đoạt.”
“Ngươi đã biết được Thiên Tử tranh đấu, sau này bất luận là ngươi tự mình tiến vào Thiên Đình, hay là để đệ tử bái nhập Thiên Đình, đều có thể đề phòng, không đến mức bị động như vậy.”
Vô Lượng Đại Hư Kiếm Tổ vừa nói, vừa bưng ấm trà trên bàn lên, bắt đầu rót trà cho Cố An.
Cố An chú ý tới trên bàn, lò lửa nhỏ đang đốt một loại đạo hỏa đặc thù, loại đạo hỏa này không kém hơn hỏa diễm của Kim Ô Thần Tôn.
“Đa tạ đạo hữu đã nói cho ta biết nhiều chuyện như vậy. Không biết đạo hữu gọi ta đến đây, cần làm chuyện gì, ta có thể làm gì cho đạo hữu?” Cố An dời tầm mắt về phía Vô Lượng Đại Hư Kiếm Tổ, tò mò hỏi.
Tình báo mà Vô Lượng Đại Hư Kiếm Tổ cung cấp đối với hắn rất có giá trị, hắn không ngại hồi báo Vô Lượng Đại Hư Kiếm Tổ trong khả năng của mình.
Nghe vậy, Vô Lượng Đại Hư Kiếm Tổ khẽ cười nói: “Ta ở trong Kiếm Đạo trường hà, vĩnh hằng bất diệt, Đại Đạo đấu tranh hay nội bộ tranh đấu đều không liên quan đến ta, ta có nhu cầu gì? Những tồn tại như ta, ở trong những Đại Đạo trường hà khác cũng có, cho nên ta không tính là cơ khổ.”
Hắn rót trà cho Cố An xong lại rót cho mình một ly, hương trà thơm ngát, hơi khói giống như một loại linh thú nào đó đang múa lượn trên chén.
“Vậy đạo hữu đối với Tiên Hạ động thiên cũng không có bất kỳ tiếc nuối nào sao?”
Cố An vừa hỏi thăm, vừa nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Trà này ẩn chứa chân nghĩa Kiếm Đạo vô cùng sâu sắc, có trợ giúp cho việc tu luyện.
Vô Lượng Đại Hư Kiếm Tổ cười nói: “Đã nhập Đại Đạo, tự nhiên phải chặt đứt nhân quả trước kia. Ta và Tiên Hạ động thiên không còn bất cứ quan hệ nào. Lần này tìm ngươi, chỉ là muốn luận bàn về Kiếm Đạo mà thôi. Ta rất hứng thú với Thánh Tâm Kiếm Đạo, trước đây đã từng tìm hiểu, bất quá Thánh Tâm Kiếm Đạo luôn luôn mạnh lên, ta vĩnh viễn không thể lĩnh ngộ hết được. Đạo hữu có nguyện ý cùng ta luận đạo không?”
“Tự nhiên là có thể, chẳng qua thời gian không thể quá dài.”
Cố An ra vẻ chần chờ nói, có thể đừng chậm trễ việc hắn hái dược thảo.
Vô Lượng Đại Hư Kiếm Tổ không khỏi cười lớn, sau đó bắt đầu cùng Cố An uống trà luận đạo.
Lần luận đạo này kéo dài một tháng.
Cố An tìm cơ hội gián đoạn rồi cáo từ rời đi, cũng hứa hẹn sau này sẽ trở lại. Vô Lượng Đại Hư Kiếm Tổ nghe xong, lúc này mới không cảm thấy tiếc nuối.
Trở lại Thiên Linh đại thế giới, Cố An trước tiên đi tới các Dược cốc hái dược thảo. Đợi đến khi hái xong những dược thảo đã thành thục, hắn mới thở dài một hơi.
Hắn đột nhiên có cảm giác mình bị dược thảo chi phối. Kỳ thật, ít hái một năm, hắn cũng không có tổn thất gì, nhưng thói quen hàng năm đã khiến hắn không thể dừng lại.
Cố An nghĩ tới đây, nhịn không được tự giễu cười một tiếng.
Vẫn chưa đủ mạnh, chờ hắn cường đại đến mức không thèm để ý đến mười năm, trăm năm tuổi thọ, tâm tính như vậy hẳn là sẽ không còn.
Hắn trở lại Vô Thủy đạo tràng, bắt đầu hồi tưởng lại việc luận đạo cùng Vô Lượng Đại Hư Kiếm Tổ. Kiếm đạo tạo nghệ của Vô Lượng Đại Hư Kiếm Tổ tuyệt đối là mạnh nhất trong số những người hắn từng gặp, dù chỉ luận đạo một tháng cũng làm cho hắn thu hoạch rất nhiều.
Nhân gian tranh đấu vẫn đang tiếp diễn, dù cho đám đồ tôn thường xuyên đến tìm hắn trò chuyện về những việc này, hắn cũng không thèm để ý, tâm tư của hắn đặt ở Thiên Đình.
Hắn phải nghĩ cách làm sao để đưa Huyền Diệu chân nhân vào Thiên Đình mà không bị phát giác.
Đồng thời, hắn còn phải suy nghĩ làm thế nào để hóa giải khí vận của Thiên Đình.
Thoáng chốc, trăm năm trôi qua.
Cố An không có tiến triển gì về khí vận, thế là, hắn lựa chọn mở một nhánh nhỏ, bắt đầu tiến hành luân hồi chuyển kiếp.
Mỗi một lần chuyển kiếp, hắn đều có thể lưu lại truyền thuyết ở ba ngàn đại thế giới. Cũng may, mỗi lần chuyển kiếp, hắn chỉ chuyên tâm tu hành, không để lại ràng buộc nhân quả, lực ảnh hưởng từ truyền thuyết của họ có hạn.
Liên tục mười lần chuyển kiếp, Cố An đã đạt đến một tầm cao mới trong việc lý giải khí vận đại đạo.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, muốn triệt để nhìn thấu Thiên Đạo khí vận, con đường hắn phải đi còn rất xa.
…
Trong vũ trụ sâu thẳm, giới môn vẫn đứng sừng sững.
Thiên Linh Thần ngồi tĩnh tọa trước cửa, hắn bỗng nhiên cảm ứng được điều gì đó, mở mắt ra. Hắn bấm đốt ngón tay suy tính, sắc mặt đại biến, đột nhiên đứng dậy. Hắn đi về phía trước mấy bước, sau đó đối mặt với giới môn, quỳ một chân xuống.
Rất nhanh, từ giới môn bắn ra cường quang, chiếu rọi hư không tối tăm. Cường quang kéo dài bóng của Thiên Linh Thần.
Một đạo thân ảnh chậm rãi bước ra từ giới môn. Đây là một lão giả áo bào trắng, tay cầm phất trần, tóc bạc nhưng mặt lại hồng hào, thân hình hơi gầy gò, dưới chân mây mù dâng lên, sau lưng hiện ra Tinh Hải Pháp Tướng. Ánh mắt của hắn bình tĩnh, tựa như chứa đựng hai thế giới rộng lớn.
Thiên Linh Thần cúi đầu, không dám nhìn lão giả áo bào trắng.
Giờ phút này, trong lòng Thiên Linh Thần tràn ngập chấn kinh.
Hắn không biết vị lão giả áo bào trắng này, nhưng Thiên Đạo khí vận của đối phương là dày đặc nhất mà hắn từng thấy trong đời, tiên vị của đối phương chắc chắn rất cao, khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.
Tồn tại như vậy sao lại đích thân đến Thiên Linh đại thế giới?
Là địch hay bạn?
Là tới tìm hắn, hay là tìm Cố An?
Hay là vì Thái Nhất Tiên Quân, Kim Động Thất Thập Nhị Tiên mà tới?
Hắn tâm loạn như ma, khẩn trương vô cùng. Hắn thậm chí không dám truyền âm cho Cố An, sợ bị vị tiên thần mạnh mẽ này phát giác…