Chương 639: Đệ nhất thiên hạ quyết tâm | Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa
Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa - Cập nhật ngày 04/02/2025
Mặt trời chiều ngả về tây, bên trong Vô Thủy đạo tràng.
Cố An khẽ hát, bước đi trên con đường núi, tâm tình vô cùng tốt, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt ve những đóa hoa, cọng cỏ ven đường.
Trải qua nửa ngày suy tư, hắn quyết định không tương trợ Trương Bất Khổ, mà là để Trương Bất Khổ tự mình giải quyết khốn cảnh, việc hắn cần làm là bảo toàn tính mệnh cho Trương Bất Khổ.
Hắn cũng muốn xem Từ Hữu sẽ giúp Trương Bất Khổ trở thành tiên thần Thiên Đình như thế nào.
Một đường tiến vào viện trong đỉnh núi, Cố An vừa vào viện, Thiên Thanh, Thiên Bạch đã chờ đợi từ lâu liền tiến lại gần, ngoài các nàng, trong viện chỉ có Thẩm Chân cùng Bạch Linh Thử.
“Chủ nhân, Thiên Hồng Đế kia mong muốn bái nhập Vô Thủy đạo tràng, ngài thấy sao?” Thiên Thanh trước tiên hỏi.
Thiên Bạch cũng mong đợi nhìn về phía Cố An.
Đạo Đình Thiên Hồng Đế trước kia đã đến Càn Khôn giáo, gây nên sóng to gió lớn, hắn tuyên bố muốn bái nhập Vô Thủy, kinh động cao tầng Càn Khôn giáo phải triệu hồi Thiên Thanh, Thiên Bạch.
Hai vạn năm trước, đệ tử Vô Thủy xuất thế, cứu vớt thương sinh, dù cuối cùng là Phù Đạo kiếm tôn ngăn cơn sóng dữ, nhưng những đệ tử Vô Thủy kia cũng xông ra uy danh hiển hách, từng người cảnh giới không tính đỉnh tiêm đương thời, nhưng lại cầm trong tay thần bí đạo bảo, chưa từng bại một lần, để lại ấn tượng sâu sắc cho các đại giáo phái đương thời.
Liên quan tới vị trí của Vô Thủy rất dễ dàng đoán ra, đệ tử Đạo Đình tìm tới Càn Khôn giáo, cũng không có gì lạ.
Bất quá, Thiên Hồng Đế là nhân vật phong quang nhất sau Tiên Thiên Nhân Tộc chi kiếp, hắn lại muốn bái nhập Vô Thủy, điều này khiến Càn Khôn giáo trên dưới vì thế mà chấn động.
Càn Khôn giáo vốn dĩ lưng tựa Vô Thủy mà sáng lập, bọn họ đối với Vô Thủy tràn ngập hảo cảm, cảm thấy nếu Thiên Hồng Đế nhân vật như vậy quy phục Vô Thủy, đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt, có lẽ về sau Thiên Hồng Đế cũng sẽ trở thành mối giao hảo của bọn họ.
Cố An thuận miệng đáp: “Không thu, tiện thể nói cho người trong thiên hạ, Vô Thủy không chiêu thu đệ tử, người có duyên tự khắc sẽ vào Vô Thủy.”
Dù Thiên Hồng Đế không phải quân cờ của Thái Nhất Tiên Quân, hắn cũng sẽ không thu.
Hắn thu đệ tử chỉ nhìn nhãn duyên, còn về thiên tư, chỉ là thứ yếu.
Thiên địa bao la, thiên tài nhiều vô số kể, đừng nhìn Huyết Ngục Đại Thánh trước mắt là đệ tử không thể tranh luận đệ nhất trong đạo tràng, nhưng phóng nhãn thiên hạ, người có thiên tư cao hơn hắn cũng không ít.
Kỷ nguyên mới, cứ cách một đoạn thời gian lại sinh ra cái thế thiên tài mang theo thiên địa khí vận, phàm nhân có tuổi thọ cực hạn 9999 năm ở khắp nơi trong thiên hạ đều có, Cố An tình cờ ra ngoài du lịch cũng có thể thấy những người có tuổi thọ cực hạn như vậy, hắn cũng chỉ là chú ý nhìn thêm, sẽ không động đến suy nghĩ thu đồ đệ.
“Chủ nhân, Thiên Hồng Đế này danh tiếng cực thịnh, sau khi Thiên Hạo rời đi, trên đời lại không người nào có thể so sánh cùng, nếu nhận lấy hắn, nhất định sẽ làm rạng danh Vô Thủy, ngài không muốn tự mình dạy, cũng có thể để chúng ta tới thu.”
Thiên Thanh tiếp tục nói, từ khi thay An Tâm tiếp đãi Càn Khôn giáo về sau, nàng cùng Thiên Bạch cũng tiếp xúc đến càng ngày càng nhiều danh lợi, điều này cũng làm tâm tư của các nàng sinh ra biến hóa.
Các nàng mong muốn Vô Thủy danh chấn thiên hạ, trở thành thánh địa đệ nhất thiên hạ, các nàng cảm thấy Vô Thủy có Cố An tuyệt đối không phải Đạo Đình có thể so sánh.
Cố An vòng qua các nàng, hướng về phía phòng của mình mà đi, vừa đi vừa nói: “Ta không cần danh, nếu các ngươi mong muốn truy cầu hư danh, về sau cũng có thể ra ngoài khai tông lập phái.”
Nghe vậy, Thiên Thanh, Thiên Bạch nhìn nhau, các nàng không dám khuyên Cố An nữa.
Thẩm Chân trước luyện khí đỉnh liếc nhìn các nàng, khẽ lắc đầu, lại không nói gì.
Ngay cả đệ tử Vô Thủy đạo tràng cũng bắt đầu truy đuổi danh lợi, thiên hạ này sợ là lại sắp nổi lên tranh chấp.
Thẩm Chân nghĩ như vậy, nàng hàng năm lĩnh hội Nhân Quả đại đạo, đối với vận thế thiên địa lý giải càng ngày càng sâu.
Thiên địa tái tạo đã gần mười vạn năm, ngoại trừ lúc trước Tiên Thiên Nhân Tộc gây họa loạn nhân gian, nhân gian luôn ở trong bối cảnh thái bình, lòng người lay động, cuối cùng rồi cũng sẽ nổi lên tranh chấp.
Bất quá coi như thiên hạ đại loạn, thì liên quan gì đến nàng?
Thẩm Chân thu lại tâm tư, tiếp tục tham ngộ Đại Đạo.
Thiên Thanh, Thiên Bạch tại chỗ đợi một lát rồi đi tới Càn Khôn giáo, chuẩn bị cự tuyệt Thiên Hồng Đế.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống.
Hai nữ trở về, các nàng hành tẩu trong rừng cây, đứng trước một dòng sông nhỏ, Thiên Thanh nghiêng đầu, dư quang nhìn về phía sau, nói: “Mời trở về đi, đi tiếp nữa là tự tiện xông vào Vô Thủy.”
Chỉ thấy từ nơi sâu trong rừng cây đi ra một đạo thân ảnh, đó là một nam tử tuấn tú mặc áo lam, khí độ bất phàm, ngạo khí giữa hai đầu lông mày căn bản giấu không được.
Hắn chính là thiên kiêu số một của Đạo Đình bây giờ, Thiên Hồng Đế!
Thiên Hồng Đế nhìn hai nữ, nói: “Ta sẽ không mạnh mẽ xông vào Vô Thủy, ta chỉ muốn chứng minh quyết tâm của ta với Phù Đạo kiếm tôn.”
Thiên Thanh, Thiên Bạch vượt qua tiểu hà, sau đó quay người nhìn Thiên Hồng Đế.
Thiên Hồng Đế đi đến trước tiểu hà, vén vạt áo, quỳ xuống ngay tại chỗ.
Thấy vậy, trong mắt hai nữ lóe lên vẻ vui mừng, dù cự tuyệt Thiên Hồng Đế, nhưng trong đáy lòng các nàng vẫn hy vọng Vô Thủy có thể có được một thiên tài tuyệt thế như Thiên Hồng Đế, như vậy danh tiếng Vô Thủy sẽ truyền càng rộng, các nàng không dám trái ý Cố An, chỉ có thể hy vọng xa vời Thiên Hồng Đế có thể dựa vào nỗ lực của mình đả động Cố An.
Thiên Bạch nhắc nhở: “Nếu tự tiện vượt qua con sông này, không chỉ mất đi hy vọng vào Vô Thủy, còn có thể vạn kiếp bất phục.”
Quỳ gối trước sông, Thiên Hồng Đế ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định, dù không đáp gì, nhưng hắn đã thể hiện quyết tâm của mình.
Thiên Thanh, Thiên Bạch quay người rời đi, tan biến trong bóng đêm.
Dưới màn đêm, rừng núi tĩnh mịch, chợt có tiếng côn trùng kêu vang, giúp lòng Thiên Hồng Đế thêm tĩnh.
Dù đã là thiên kiêu đệ nhất thiên hạ, Thiên Hồng Đế hiện tại cũng không có bất kỳ cảm giác nhục nhã nào, bởi vì đây là lựa chọn của hắn.
Trong đầu hắn nhớ lại những trải nghiệm từ vài ngàn năm trước.
Hắn vân du thiên hạ, đến một nơi gọi là Thái Thương đại lục, nghe nói Thái Huyền môn từng có tiên nhân chiếu cố, thế là đến dạo chơi.
Cho đến khi hắn bước lên Bổ Thiên đài, nắm chặt lấy cái búa đầu kia.
Sau một thoáng kinh ngạc, hắn liền kiên định một ý niệm.
Nhất định phải có được truyền thừa này!
Hắn không nhấc nổi Đoạn Thiên Phủ, chỉ có thể truy tìm Phù Đạo kiếm tôn, hắn trở lại Đạo Đình, phát động lực lượng của Đạo Đình, cuối cùng tra ra Phù Đạo kiếm tôn đang ẩn mình tại Cửu Linh đại lục.
Vì thoát ly Đạo Đình, hắn không lập tức chạy đến Cửu Linh đại lục, mà trong mấy ngàn năm điên cuồng chấp hành nhiệm vụ của Đạo Đình, dùng để báo đáp Đạo Đình.
Ý chí của hắn cũng kinh động đến Đạo Đình Chi Chủ Nguyên Tung Tử, Nguyên Tung Tử gặp riêng hắn, sau khi hiểu rõ quyết tâm, Nguyên Tung Tử cũng biểu thị duy trì.
Nguyên Tung Tử so với Thiên Hồng Đế càng rõ ràng hơn sự mạnh mẽ của Phù Đạo kiếm tôn, theo Nguyên Tung Tử, đi theo Phù Đạo kiếm tôn tu luyện, Thiên Hồng Đế có thể thể hiện ra thiên tư mạnh mẽ hơn, chân chính siêu việt Thiên Hạo.
Có sư môn ủng hộ, chuyến đi này tâm lý Thiên Hồng Đế càng thêm thoải mái, hắn đã đoán trước sẽ gặp trắc trở, nên không vội.
Chờ đợi hiện tại đối với hắn mà nói là hạnh phúc, lòng mang vô vàn kỳ vọng.
Cả đêm đó, Thiên Hồng Đế đều rất cao hứng.
Ngày ngày trôi qua.
Thiên Thanh, Thiên Bạch, Bạch Linh Thử thỉnh thoảng đi ngang qua bên cạnh hắn, hắn không hề lay động, một mực quỳ trước sông.
Quỳ thẳng mười năm, tâm cảnh của hắn không có bất kỳ gợn sóng nào.
Nhưng khi hắn quỳ trên trăm năm, vẫn không thấy Phù Đạo kiếm tôn xuất hiện, trong lòng hắn cuối cùng sinh ra một loại cảm xúc khủng hoảng.
Hắn đã dỡ bỏ hết thảy, mang theo quyết tâm đến đây, nếu không thể bái nhập môn hạ Phù Đạo kiếm tôn, vậy nên đối mặt Đạo Đình như thế nào, nên đặt chân ở đời này ra sao?
Trong đầu Thiên Hồng Đế bắt đầu xuất hiện rất nhiều tạp niệm, hai tay hắn nắm lấy đầu gối, hơi dùng sức…