Chương 631: Bởi vì nàng là nhất giống ta người | Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa

Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa - Cập nhật ngày 04/02/2025

Nghe Thiên Hạo lựa chọn, trên mặt Cố An lộ ra nụ cười vui mừng, cảm khái nói: “Tiểu đồ nhi của ta quả thực đã trưởng thành, biết gánh vác trách nhiệm của mình rồi.”

Dứt lời, hắn cất bước đi tới, lướt qua Thiên Hạo.

Thiên Hạo quay người, ánh mắt đuổi theo Cố An, vừa định mở miệng hỏi thăm, liền nghe thấy lời của Cố An: “Ta giao ngươi cho phụ thân ngươi.”

Nghe vậy, Thiên Hạo dừng bước, quay đầu nhìn về phía Thiên Linh Thần, mày nhíu lại.

Đối với vị cha đẻ này, hắn vô cùng mâu thuẫn.

Từ nhỏ đến lớn, hắn không hề thiếu thốn tình thương của cha, bởi vì trong lòng hắn, sư phụ đã tương đương với phụ thân, hơn nữa hắn vẫn luôn rất hạnh phúc, không cần thêm vào thứ tình thân không đâu vào đâu.

Thiên Linh Thần nhìn thấu tâm tư của hắn, mặt không biểu cảm, nói: “Ta cũng không cần cái thứ tình thân tục tĩu đó, chỉ là ngươi muốn đến Phiếu Miểu Tiên Đình, tốt nhất nên trở nên mạnh mẽ hơn. Ta sẽ truyền cho ngươi Thần Thông. Trước khi đi, ngươi có thể cùng những người quen cũ tạm biệt, rồi đi gặp mẫu thân ngươi.”

Thiên Hạo nghe xong, kinh ngạc hỏi: “Mẫu thân của ta? Nàng ở đâu?”

“Ngay tại Càn Khôn Giáo bên trong.”

“Cái gì?”

Thiên Hạo chấn kinh, đột nhiên có chút chân tay luống cuống.

Thiên Linh Thần nâng tay phải lên, một hồi hào quang chói sáng bao phủ lên mặt Thiên Hạo, trong mắt hắn, Thiên Linh Thần dường như trở nên khác biệt.

Đám mây đen khủng bố bao phủ Thiên Linh Đại Thế Giới mấy ngàn năm cuối cùng cũng tan đi, Tiên Thiên Nhân Tộc tà ma ở khắp nhân gian nhanh chóng tan biến, khắp nơi trong thiên địa đều ăn mừng chiến thắng này.

Dưới sự tuyên dương chung của Đạo Đình và các đại giáo phái khác, Phù Đạo Kiếm Tôn trong vòng mấy chục năm ngắn ngủi đã trở thành tồn tại mà cả Tu Tiên giới đều biết, ngay cả phàm nhân cũng từng nghe qua truyền thuyết về hắn.

Danh tiếng của hắn lan nhanh, vượt xa Huyền Túc Tiên Quân.

Huyền Túc Tiên Quân tốn công gây dựng tín đồ mấy vạn năm, không địch lại Phù Đạo Kiếm Tôn ra tay một lần.

Thương sinh không hề ngu ngốc, bọn họ đã thật sự cảm nhận được sự nguy hại của Tiên Thiên Nhân Tộc, cho nên sinh ra lòng cảm kích mãnh liệt đối với Phù Đạo Kiếm Tôn, còn Huyền Túc Tiên Quân chưa bao giờ bảo hộ họ, hai bên làm sao có thể so sánh?

Thậm chí có lời đồn rằng Tiên Thiên Nhân Tộc chính là do Huyền Túc Tiên Quân cầm đầu tiên thần điều động đến, chỉ khi thân ở khổ nạn và tuyệt vọng, người ta mới hy vọng xa vời vào sự cứu trợ của tiên thần.

Loại ngôn luận này rất có sức lay động lòng người, lan truyền rất nhanh.

Năm tháng cứ thế trôi qua trong bối cảnh như vậy.

Dù là Huyền Túc Tiên Quân hay Thái Nhất Tiên Quân, đều không điều động thêm tiên thần nào đến nữa. Theo thời gian trôi đi, ảnh hưởng do Phù Đạo Kiếm Tôn cứu thế mang lại bắt đầu suy yếu, trên đời luôn có những nhân vật phong vân thu hút sự tò mò của thế nhân.

Ba trăm năm sau.

Bên trong Vô Thủy Đạo Tràng, ngày hôm đó ánh nắng tươi sáng, sơn thanh thủy tú, ngay cả gió nhẹ cũng xen lẫn từng tia mát mẻ.

Trong đình viện.

Cố An đang chỉ bảo Thẩm Chân luyện khí, Thẩm Chân dùng chính là đỉnh luyện khí của hắn. Hiện tại hắn đã không luyện chế đạo bảo, nhưng vì đã luyện chế qua rất nhiều đạo bảo, chiếc đỉnh luyện khí này về bản chất cũng gần như đạo bảo, năng lực luyện chế vô cùng cao minh.

Phóng nhãn khắp Thiên Linh Đại Thế Giới, không có chiếc đỉnh nào khác có thể so được với đỉnh luyện khí của Cố An.

An Tâm bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Cố An, hỏi: “Sư phụ, Thiên Hạo muốn đi thiên ngoại, hắn nói người đã đồng ý, thật chứ?”

Giọng nàng có chút lo lắng.

Tuy Thiên Hạo đã trưởng thành, nhưng thiên ngoại nguy hiểm đến mức nào, Thiên Hạo còn chưa đạt đến trình độ có thể bỏ qua uy hiếp từ thiên ngoại.

Hơn nữa nghe ý Thiên Hạo, chuyến đi này sợ là chia ly, sau này hắn rất khó trở về.

An Tâm từ nhỏ đến lớn đối với Thiên Hạo không tính là nhiệt tình, chủ yếu là cảm thấy khó chịu. Thấy Thiên Hạo, nàng đều sẽ nghĩ tới An Hạo.

Hiện tại biết được Thiên Hạo chính là An Hạo chuyển thế, tình cảm của nàng đối với Thiên Hạo tự nhiên thay đổi.

Sư huynh của nàng vốn dĩ là như vậy, nàng đã không chỉ một lần tiễn biệt sư huynh.

Nếu không có sư phụ, nàng cảm thấy An Hạo không biết đã chết bao nhiêu lần, nàng không sao hiểu được, chỉ mong muốn ngăn cản.

Cố An quay lưng về phía An Tâm, nói: “Lần này hắn rời đi không phải vì bản thân mình.”

“Ý gì?”

An Tâm truy vấn, vừa thốt ra khỏi miệng, nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì.

Chẳng lẽ Tiên Thiên Nhân Tộc là vì Thiên Hạo mà đến?

Nàng liền nghĩ đến An Hạo kiếp trước, vì cứu vớt phiến thiên địa này mà chết, dường như An Hạo chưa bao giờ sống vì bản thân mình, sự ra đời của hắn luôn đi kèm với sứ mệnh.

Có lẽ đối với An gia mà nói, hắn là tổ tông vô trách nhiệm, nhưng hắn không hề thua thiệt thương sinh, thậm chí có công cứu thế.

Cố An không trả lời An Tâm, tiếp tục chỉ bảo Thẩm Chân luyện khí. Thẩm Chân tuy hiếu kỳ vì sao Thiên Hạo rời đi, nhưng nàng không hề hỏi.

Từ khi đi theo Cố An, nàng đã gặp rất nhiều người đến bên cạnh Cố An, cũng đã thấy rất nhiều người rời đi.

Trong mắt Thẩm Chân, trong Vô Thủy Đạo Tràng chỉ có An Tâm, Thiên Yêu Nhi giống như nàng, có thể luôn ở bên cạnh Cố An, những người khác ít nhiều đều hướng ra bên ngoài, thậm chí có thể nói, họ chỉ ẩn nhẫn ở đây để trở nên mạnh mẽ hơn.

An Tâm đứng tại chỗ, rất nhanh liền nghĩ thông suốt.

Sư phụ còn thấu triệt hơn cả nàng, còn mệnh cách của Thiên Hạo không phải thứ nàng có thể tưởng tượng.

Nàng và An Hạo, từ trước đến nay không phải là người cùng đường, chỉ là lúc nhỏ sinh ra ở cùng một chỗ thôi.

Rất lâu sau.

Khi An Tâm hoàn toàn tiêu tan nỗi lo lắng, nàng đang định quay người rời đi, Cố An bỗng nhiên gọi nàng lại:

“An Tâm, qua một thời gian ngắn, cùng vi sư đi một chuyến đi.”

An Tâm không khỏi nghi hoặc hỏi: “Đi đâu? Tầm Tiên Đảo sao?”

Cố An nhìn nàng, cười nói: “Đi đến nơi mà Hạo Nhi muốn đến, nhìn một chút.”

An Tâm nghe xong, trừng to mắt, mặt lộ vẻ vui mừng.

Thẩm Chân nghe xong, lập tức quay đầu nhìn về phía Cố An, định mở miệng, nhưng bị hắn dùng ngón trỏ trái đè lại miệng, không thể nói được, nàng chỉ có thể mở to hai mắt, oán hận nhìn hắn.

“Tốt!”

An Tâm vội vàng nói, rồi tan biến tại chỗ.

Cố An thì hướng về phòng mình mà đi.

Thẩm Chân hỏi: “Ngươi sớm nói cho nàng, không sợ nàng nói với Thiên Hạo sao?”

Cố An không quay đầu lại nói: “Nàng sẽ không làm như vậy.”

“Vì sao?”

“Bởi vì nàng là người giống ta nhất.”

Thẩm Chân sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ điểm chung giữa An Tâm và Cố An.

Dưới bầu trời đêm, trên một ngọn núi hùng vĩ, nơi đây tọa lạc một tòa thạch điện không có bầu trời, trên đài cao trong điện ngồi một đạo thân ảnh.

Chính là Trương Bất Khổ!

Bây giờ khí thế của Trương Bất Khổ so với trước kia khác nhau một trời một vực, thân hình cũng càng thêm khôi ngô. Hắn khoác lên một chiếc áo bào đen thêu Hoàng Long, tóc dài hơi phiêu động, dù nhắm mắt ngồi, cũng tản mát ra một cỗ khí tức nguy hiểm tột độ.

Một đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện trên điện, đó là một nam tử quần áo tả tơi, chính là Từ Hữu, người từng cùng Trương Bất Khổ đồng cam cộng khổ.

Dù đi theo Trương Bất Khổ thu hoạch được quyền thế to lớn, Từ Hữu vẫn giữ nguyên trang phục ăn mày, khiến người ta không nhìn thấu tu vi thật sự của hắn.

“Ta, Yêu Đế bệ hạ, ngươi còn ở đây nghiên cứu Thần Thông, quên ước định giữa ngươi và ta rồi sao?” Từ Hữu cười hỏi, giọng điệu âm dương quái khí.

Trương Bất Khổ mở mắt, nhìn hắn, cũng không tức giận, hỏi: “Nhanh vậy sao?”

“Vừa vặn có một vị siêu nhiên tồn tại đang chiêu binh mãi mã, tuy chỉ là Thiên Đạo tiên vị cấp thấp nhất, nhưng hy vọng rất lớn, dù sao cũng dễ dàng hơn khảo nghiệm trong Thiên Đạo Tiên thạch.” Từ Hữu cười nói.

Trương Bất Khổ nghi ngờ hỏi: “Nếu đi, bao lâu mới có thể trở về? Giang sơn của chúng ta nên xử trí thế nào?”

“Đi trước đứng vững gót chân đã rồi tính, vị siêu nhiên kia đang muốn đối phó một kẻ mạo phạm hắn, lần này đi đoán chừng là muốn tiến hành hàng phục một phương Đại Thiên Thế Giới, thời gian khó mà nói. Còn về tòa yêu tộc hoàng triều này, ngươi cần gì lo lắng, trong vạn năm tới sẽ không gặp trắc trở. Ngươi nên tự tin vào uy thế của chúng ta, lực uy hiếp của ngươi và ta rất mạnh.” Từ Hữu đáp, đến câu cuối cùng, giọng hắn có chút bất mãn.

Trương Bất Khổ luôn khiến hắn tìm ra được những tật xấu.

Hắn đã gặp qua những Yêu Đế, Yêu Hoàng ở Đại Thiên Thế Giới khác, thậm chí tận mắt chứng kiến Đế Hoàng đứng ở phần cuối nhân quả của yêu tộc, hắn cảm thấy Trương Bất Khổ thân là Yêu Đế, còn kém xa lắm…

Bảng Xếp Hạng

Chương 151: Khiêu chiến cuối cùng

Đại Chúa Tể - Tháng 2 4, 2025

Chương 125: Thần Phách Âm Dương Chi

Đại Chúa Tể - Tháng 2 4, 2025

Chương 124: Kim Luận Liệt trận

Đại Chúa Tể - Tháng 2 4, 2025