Chương 479: Đấu với trời | Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa
Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa - Cập nhật ngày 02/02/2025
Tiến vào Tiềm Linh Cung, Cố An lách mình đến đại điện, ngay tại chỗ tĩnh toạ, bắt đầu vận công.
Hắn cảm nhận được một loại lực lượng quỷ dị đang muốn xâm hại chính mình.
Cái thứ nhân quả này, tuy cùng loại nhưng còn đáng sợ hơn nhiều!
Cố An dùng tự thân Nhân Quả Chi Lực để ngăn cản, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể triệt tiêu cỗ lực lượng quỷ dị kia.
Theo thời gian trôi qua, Cố An dần dần thấu hiểu được loại lực lượng kỳ lạ này.
Đó chính là nhân quả cắn trả!
Từ những nơi sâu xa, tựa hồ có một sức mạnh đang ngăn trở việc hắn vận dụng Nhân Quả Chi Đạo, tránh cho trật tự bị sụp đổ.
Nhân Quả Chi Đạo, tuy thuộc vào ba ngàn Đại Đạo, nhưng lại có tác động tới tất cả các Đại Đạo khác, liên quan đến thời không, luân hồi, sinh tử, mọi thứ đều có thể bị ảnh hưởng, chỉ cần một cái thay đổi nhỏ trong nhân quả cũng có thể phá vỡ mọi thứ.
Ví như không có áp chế, Nhân Quả Chi Đạo lại là thứ mạnh mẽ nhất nói ra.
Nhưng thực tế, ba ngàn Đại Đạo đều bình đẳng, không có mạnh yếu, chỉ phụ thuộc vào trình độ của người tu hành trong từng Đại Đạo.
Sử dụng Nhân Quả Chi Lực càng mạnh thì gặp phải nhân quả cắn trả càng nhiều.
Cố An mở mắt, điều chỉnh giao diện thuộc tính để xem xét, hắn phát hiện tuổi thọ của mình đang hạ thấp, nhưng mà tuổi thọ của hắn đã vượt số lượng bình thường, hiện tại là năm mươi bốn ức năm tuổi thọ.
Hắn vừa vận công vừa chờ đợi.
Nhân quả cắn trả không thể khiến hắn mất đi 1.4 tỷ tuổi thọ của mình được chứ?
Nếu như thế thì lần này chẳng phải uổng công đoạt được tuổi thọ.
Chỉ không bị lấy đi tuổi thọ, còn hao tổn đi tuổi thọ nữa…
Cố An nhíu mày, may thay không lâu sau, tốc độ giảm bớt tuổi thọ đã bắt đầu chậm lại.
Khoảng thời gian một nén nhang trôi qua, tuổi thọ của hắn không hề giảm bớt, tổng cộng giảm đi hai ức tuổi thọ, tương đương với việc hắn vẫn thu hoạch được một tỷ hai tuổi thọ.
Kỳ tích!
Cố An thở phào một hơi, hắn nâng tay phải lên, nhìn về lòng bàn tay, thấy trong lòng bàn tay xuất hiện từng đầu màu đen như vết thương, trông thật khiếp người.
Hắn đã chịu đựng nhân quả cắn trả, nhưng những dấu vết này còn cần thời gian để xóa đi.
Hiện tại mà nói, thực lực của hắn không hề bị hao tổn, chỉ là để lại trong thời gian ngắn những vết tích khó mà xóa ra, không có trở ngại gì lớn.
Nhưng nếu vừa sử dụng Vô Cực Kiếm Thư thì lại gặp phải nhân quả cắn trả như vậy, về sau sẽ làm sao mà xử lý?
Cố An cảm thấy Vô Cực Kiếm Thư cần phải được cải tiến thêm, tăng cường Nhân Quả Chi Lực của hắn, đến một ngày nào đó, có thể trốn thoát khỏi nhân quả cắn trả.
Dù thế nào, lần này không chỉ diệt trừ được một tai họa ngầm, mà còn thu hoạch được một tỷ hai tuổi thọ, xem như là song hỉ lâm môn.
Cố An điều chỉnh cảm xúc của mình, một lần nữa nhìn về phía Vô Cực Kiếm Thư.
Trong quá trình sử dụng Vô Cực Kiếm Thư, Cố An cũng đã thông qua Nhân Quả Chi Kiếm nhìn thấy Kiếm Cô Mệnh cùng Lộc Giác lão giả, chỉ có điều không cách nào thông qua dạng thị giác này mà suy đoán nhân quả của họ.
…
Giữa không trung, Thiên Đạo kim đan rực rỡ.
An Hạo cùng Dương Tiên Đế đang sóng vai tĩnh tọa, tựa phần mình vận công tu luyện.
Đột nhiên.
Dương Tiên Đế mở mắt, mày nhăn lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thiên Đạo kim đan.
Thiên Đạo kim đan vẫn cháy hừng hực, không có gì thay đổi, thần bí mà mạnh mẽ, ngoại hình như bao trùm bởi các quy luật vạn vật, không ngừng sinh sôi, trên người nó có thể thấy đủ loại Đại Đạo.
An Hạo nhận thấy hành động của hắn, liền mở mắt theo dõi, tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
Dương Tiên Đế nhìn chằm chằm Thiên Đạo kim đan, thốt lên: “Thiên địa bỗng nhiên thiếu một trường hạo kiếp, thật kỳ quái, nhưng xác thực như vậy.”
“Thiếu một trường hạo kiếp? Trước ngươi thấy được cái gì?” An Hạo càng thêm tò mò.
“Tại quá trình lĩnh hội Thiên Đạo kim đan, ta thấy được tương lai, thấy một dòng sông treo giữa bầu trời, để chúng sinh đều có thể trông thấy, con sông này chính là từ Kiếm Đạo hiện hiện mà thành, nó sẽ mang đến cho chúng sinh một trận hủy diệt.”
Dương Tiên Đế hồi đáp, tâm trí lâm vào hồi ức, giọng điệu êm ái tràn ngập ý cảnh, khiến An Hạo liên tưởng đến hình ảnh mà hắn đã miêu tả.
An Hạo không khỏi hỏi: “Như thế hạo kiếp đột nhiên tan biến, chẳng lẽ là có lớn có thể thay đổi thiên địa vận thế, cái kia Thiên Linh đại thiên có phải không thái bình? Về sau sẽ không lại loạn?”
Dương Tiên Đế nhẹ nhàng nói: “Ngươi thật sự cho rằng Thiên Địa kiếp khó là từ một vị cường đại nào đó dã tâm tô điểm? Không phải như vậy, vô luận là Tiên Triều hay Thánh Đình, khí vận đều tại co lại, chỉ có thể thôn phệ đối phương khí vận, mới có thể giữ được đạo thống, đây chính hóa ý chí thiên địa đang gây chuyện, nó không ngừng phát ra nhân quả khiến hạo kiếp liên tục đến.”
Hắn quay đầu, hít sâu một hơi, nói: “Hạo kiếp này kết thúc, liền sẽ có những hạo kiếp mới, muốn triệt để kết thúc, chỉ có một con đường.”
“Đường gì?” An Hạo nhíu mày hỏi.
Hắn thật sự không thích định mệnh thiên định này, khiến hắn cảm thấy thiên phú của bản thân là do lão thiên gia ban ân, còn cảm ngộ mà hắn có được cũng là thiên địa ý chí đã lựa chọn.
Tất cả như mất đi ý nghĩa.
Dương Tiên Đế hồi đáp: “Cái kia chính là Tiên Triều cùng Thánh Đình đồng thời tồn tại, người thắng diệt đi chín mươi chín phần trăm sinh linh, nhường thiên địa sinh khí đạt đến cực điểm, quy tắc tái tạo, ý chí thiên địa tự nhiên sẽ biến mất.”
An Hạo sắc mặt đại biến, chín mươi chín phần trăm sinh linh bị hủy diệt?
Điều này vi phạm tưởng tượng của hắn về ý chí thiên địa.
“Lúc đó, tình huống như vậy nếu làm trái chính đạo, người thắng cũng khó mà an tâm, không có ai nghĩ tới việc tàn sát sinh linh, cho nên Tiên Triều và Thánh Đình quyết định tử chiến đến cùng, đồng thời giảm bớt sinh linh.” Khi Dương Tiên Đế nói ra những lời này, vẻ mặt hắn đạm mạc, không có bất kỳ chút tình cảm nào.
An Hạo chân mày càng nhíu chặt hơn.
Hắn nghĩ đến một chuyện khác, hỏi: “Liệu thiên ngoại xâm lấn có thể trở thành biến số, các ngươi không lo thiên ngoại thế lực sẽ cười đến cuối cùng sao?”
Dương Tiên Đế khịt mũi coi thường, nói: “Bọn hắn chẳng qua là cường đạo mà thôi, nếu dã tâm quá lớn, sẽ chỉ thân tử đạo tiêu.”
An Hạo rất muốn nói về mấy trăm năm trước, như sư phụ hắn, chúng ta đều đã chết, bị Thiên Ma chiếm cứ thiên địa.
Nhưng hắn nghĩ lại, có thể sư phụ hắn ra tay cũng là một phần ý chí thiên địa, hoặc không có sư phụ hắn, còn có những cường giả khác tham gia.
Đúng vậy a.
Sư phụ mạnh mẽ như vậy, vì sao lại ở lại Thiên Linh đại thiên địa?
Như vậy, có phải sư phụ chính là đại diện cho ý chí thiên địa?
An Hạo nghĩ tới đây, tâm trạng đột nhiên thông suốt.
Du lịch khắp thiên hạ nhiều năm như vậy, hắn đối lịch sử rất hiểu rõ, biết được thời kỳ thái bình kéo dài vô số năm, hiện tại đang chấn động có thể coi là trăm ngàn vạn năm khó gặp.
Phù Đạo kiếm tôn cũng chỉ mới xuất hiện hơn một nghìn năm, hơn nữa còn là sau khi Thánh Thiên tan biến mới hiện diện.
Hắn càng nghĩ càng thấy có lý, tựa như nhìn thấu chân lý của thế gian.
Chờ một chút, nếu như sư phụ đại biểu cho Thiên Đạo, sư phụ kia lựa chọn hắn…
Ánh mắt An Hạo đột nhiên biến đổi, hắn lâm vào trạng thái huyền bí.
Dương Tiên Đế phát hiện biến hóa của hắn, chỉ có thể thầm cảm khái thiên đạo bất công.
So với việc ghen tỵ với An Hạo, hắn còn hiếu kỳ hơn khi hạo kiếp đột nhiên tan biến vì lý do gì.
Trong sự thăm dò của hắn, hạo kiếp này so với những kiếp nạn trước kia còn tuyệt vọng hơn, hắn không tài nào quên hình dạng của Kiếm Cô Mệnh.
Đằng sau màn, đối diện với sức mạnh khủng khiếp ấy, dường như có một sự tồn tại nào đó.
“Rốt cuộc là tồn tại nào đang ẩn mình sau màn, đây có phải đang đấu với trời không?”
“Có thể đấu với trời, thật sự có khả năng thắng chăng?”
Dương Tiên Đế thầm nghĩ, hắn nhìn về phía An Hạo, nếu An Hạo là sự lựa chọn của Thiên Đạo, về sau sẽ cùng những tồn tại như vậy giao đấu, liệu hắn có khả năng dành được thắng lợi?
Hắn không thể tưởng tượng ra An Hạo tương lai sẽ có tư thái ra sao.
…
Vào mùa thu, trong Huyền Cốc.
Cố An ngồi trên vách đá, nhìn về phía trước nơi Giang Thế và An Thắng Thiên đang giao đấu.
Hai người này đã đạt đến Huyền Tâm cảnh, năm đó khi An Thắng Thiên mới đến, chỉ khoảng mười mấy hai mươi tuổi, giờ đã gần ngàn tuổi.
Có lẽ trong năm trăm năm tới, đôi thầy trò này sẽ xung kích Niết Bàn cảnh.
Cố An chỉ phụ đạo cho họ trong Huyền Cốc, nhưng không dùng nhiều tinh lực, họ có thể đạt được Huyền Tâm cảnh này đều nhờ vào nỗ lực không ngừng của bản thân.
Huyết Ngục Đại Thánh ngồi sau lưng Cố An, cảm khái nói: “An Thắng Thiên tiểu tử này thật sự ngày càng có phong thái của tổ hắn.”
An Thắng Thiên dáng dấp rất giống An Hạo, cường tráng khiến hắn càng giống An Hạo hơn.
“Hắn còn kém xa lắm.” Cố An thuận miệng nói.
An Hạo đã kế thừa truyền thuyết của thiên đạo, tốc độ tu luyện vô cùng kinh người, An Thắng Thiên đời này sẽ không thể vượt trên An Hạo, sự chênh lệch chỉ có thể ngày càng lớn.
Không chỉ An Thắng Thiên, mà bất kỳ người nào trong thế hệ này cũng đều chỉ có thể ngưỡng vọng An Hạo.
Bỗng dưng, Cố An nghĩ đến Thiên Tông truyền thừa trong tay mình, đó cũng là một loại khí vận của Thiên Đạo, nhưng để cho người ta trường sinh bất tử, nhưng cũng vì thế mà mất đi tự do, chịu sự bài bố của thiên đạo.
Liệu có nên để An Thắng Thiên tiếp nhận Thiên Tông truyền thừa?
Được rồi, lại không có gì để nói, hắn không muốn tạo áp lực cho An Hạo.
Dù thu nhận bao nhiêu đồ đệ, An Hạo vẫn là người mà Cố An coi trọng nhất và mong đợi nhất, trong lòng Cố An, An Thắng Thiên không thể nào so sánh với An Hạo.
An Hạo là đệ tử mà hắn hoàn toàn dụng tâm vun trồng từ nhỏ đến lớn.
So với An Thắng Thiên, Cố An càng để ý đến Giang Thế.
Giang Thế từ khi bái nhập Huyền Cốc, đã thể hiện sự cần cù chăm chỉ, trước đây vì không từ thủ đoạn tham gia Huyền Cốc, còn có thể đã làm hại Lục Cửu Giáp, cho nên ấn tượng của Cố An về hắn có chút không tốt.
Nhưng trải qua nhiều năm sống chung, Giang Thế đã dùng thời gian ngàn năm để chứng minh lòng trung thành của mình, Cố An cũng bắt đầu coi trọng hắn.
Không giống như An Thắng Thiên dễ thấy mạnh mẽ, Cố An cảm thấy Giang Thế có tiềm năng lớn hơn, tiểu tử này đối diện với cảnh giới đối thủ, luôn luôn cố gắng giữ lại, mục đích chính là muốn hỗ trợ An Thắng Thiên trở nên cường mạnh.
Cố An thậm chí từ hắn cảm nhận được một tia đạo tích tượng.
Trước khi Niết Bàn cảnh chưa đến, Giang Thế đã bắt đầu lĩnh hội Nhân Quả Chi Đạo, theo cảm ngộ thiên phú mà xem, tiểu tử này là một kỳ tài khó gặp trong vạn năm.
Một phần tất yếu đến từ việc Cố An đã vun trồng đạo ý cho hắn.
Kể từ khi phát hiện Giang Thế có thiên phú phi thường trong Nhân Quả Chi Đạo, Cố An đã vô tình hay cố ý hướng hắn phóng thích Nhân Quả Chi Lực.
“Quả thật còn kém nhiều, mà nói đến lâu rồi không nghe tin tức của An Hạo, hắn đang bế quan sao?” Huyết Ngục Đại Thánh tò mò hỏi, hắn tin chắc chủ nhân hẳn phải biết An Hạo đang ở đâu.
Cố An không lập tức trả lời, vì có kẻ đang bay tới.
Chỉ thấy một bóng hình từ trong Huyền Cốc bay ra, chính là An Tâm.
An Tâm rơi xuống bên cạnh Cố An, hào hứng nói: “Sư phụ, nhân gian có tiên thần xuất hiện!”
Tiên thần?
Huyết Ngục Đại Thánh quay đầu nhìn về phía An Tâm, lúc này Giang Thế cùng An Thắng Thiên cũng bị thu hút sự chú ý.
Cố An không quay đầu lại hỏi: “Tiên thần gì, nói rõ ra.”
An Tâm ngồi cạnh hắn, nói: “Có tiên nhân hạ phàm, nói rằng nếu tập hợp đủ chín bản Thiên Đạo luận bút tích thực, có thể lĩnh hội Thiên Đạo lục, kế thừa Chân Tiên truyền thừa cùng mệnh cách!”
Huyết Ngục Đại Thánh không khỏi hỏi: “Tiên nhân hạ phàm? Động tĩnh nhỏ như vậy?”
Trước đó, Cố An cùng những cường giả đã giao đấu, sao có thể động trời như thế.
Mới nghĩ tới, nếu thật sự có Chân Tiên đến, động tĩnh cũng không thể nhỏ…