Chương 346: Thánh Kiếm, tam phẩm Thiên Vị | Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa
Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa - Cập nhật ngày 01/02/2025
Ta muốn đích thân giết hắn!
Cố An tiếng nói quanh quẩn trong đại điện, những ánh lửa chập chờn bỗng chốc trở nên kịch liệt hơn, phảng phất cũng bị hắn hù dọa đến.
Phạt Ma hồn chủ, kẻ bị Cố An một tay án lên bả vai, nghe được lời này không khỏi cảm thấy kinh hãi. Dưới tình huống Thánh Tướng lấy lòng, Phù Đạo kiếm tôn còn có thể bá đạo như vậy, xem ra tính cách của hắn chính là thù phải trả.
Thánh Tướng nghe thấy thế, cũng rơi vào trầm mặc.
Cố An không vội chờ Thánh Tướng trả lời.
Hắn không phải là bị cừu hận làm cho choáng váng đầu óc, mà là mượn cơ hội này để nói cho Thánh Đình biết điểm mấu chốt của mình, đồng thời chứng minh hắn chỉ nhằm vào Đại Minh Thánh Vương mà thôi.
“Thánh Đình Thánh Vương đức cao vọng trọng, cho dù có chết, cũng phải do Thánh Đình tự mình xử lý.” Thánh Tướng ngữ khí không còn ý cười.
Phạt Ma hồn chủ lập tức trở nên căng thẳng, nếu hai người này đánh nhau, hắn và Thiên Ngục đều phải gặp nạn.
Sau đó, Thánh Tướng đổi giọng, nói: “Nếu như đạo hữu nguyện ý gia nhập Thánh Đình, ta sẽ tự mình đem Đại Minh Thánh Vương dâng lên. Đạo hữu có thể không tiếp thụ khí vận chính quả, chỉ cần trên danh nghĩa gia nhập Thánh Đình thì tốt, bình thường Thánh Đình sẽ không sai khiến ngươi làm gì. Đợi khi Thiên Linh đại thiên địa đối mặt với tai họa ngập đầu, đạo hữu lại ra tay.”
Trên danh nghĩa gia nhập?
Cố An chợt nghĩ đến tiên triều, dù sao trước đây tiên triều cũng từng tới lôi kéo hắn.
Có tiên triều là đối thủ tiềm ẩn, Thánh Đình thì thực sự khó mà yên tâm khi có một tồn tại không rõ thân phận.
Dù rằng Thánh Đình không rõ ràng thân phận chân thật của Phù Đạo kiếm tôn, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là để chúng sinh biết được gần đây đã có thông tin về việc Phù Đạo kiếm tôn gia nhập Thánh Đình.
Cố An thực tế cũng không gạt bỏ việc gia nhập Thánh Đình. Nếu không có lập trường, hắn sẽ chỉ tạo ra nhiều kẻ địch hơn mà thôi. Hắn gạt bỏ chỉ là khí vận chính quả.
“Được.” Cố An thốt ra một chữ.
Khi ấy, Thánh Tướng đưa tay, một khối màu vàng kim trường lệnh bay về phía Cố An. Hắn nâng tay phải lên, tiếp được khối này trường lệnh.
Không nặng, nhẹ tựa lông hồng, dài gần hai mươi phân, bốn ngón tay rộng biên giới điêu khắc hình long thân, đỉnh chóp là hai cái Hỏa phượng hoàng, phượng trảo tương liên, đối xứng tinh tế, rất có mỹ cảm.
Trên lệnh bài khắc ba chữ.
Thánh Kiếm Tam!
Thánh Tướng mở miệng nói: “Thánh Kiếm là ta phong hào cho ngươi, ba phía dưới là ngươi, Thiên Vị. Thánh Vương cũng là tam phẩm Thiên Vị, đường đường Thần Niệm Chân Tiên làm tam phẩm Thiên Vị đã là nhân tài không được trọng dụng. Chỉ có điều ngươi không muốn nhận khí vận chính quả, Thánh Đình cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi, hi vọng ngươi có thể hiểu được.”
“Lệnh bài này có chất liệu cùng những thánh lệnh khác giống nhau, nhưng ta không có đánh tạo cấm chế khác, nhằm tránh để ngươi kiêng kỵ. Chức năng của nó chỉ có một điểm, chính là để cho người bên ngoài nhận ra thân phận của ngươi. Chất liệu lệnh bài đặc thù này, thế lực khác không thể nào mô phỏng.”
Cố An nghe xong, trong lòng thầm nghĩ người này trước khi đến đã nắm chắc ta?
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, nội tình Thánh Đình hùng hậu, thật sự có phần lực lượng này!
Thánh Vương phía trên còn có Thánh Thần, Thánh Vương có thể đi đến Đạo Hư Huyền Tiên, Thánh Thần đến Thần Niệm Chân Tiên cũng không phải không thể, thêm vào đó là cao cao tại thượng Thánh Thiên, Thánh Đình thực lực xem ra thật đáng sợ.
Điều mấu chốt là Thánh Đình không chỉ có cảnh giới cao chiến lực, mà số lượng cảnh giới chiến lực cũng không thể đo lường.
Cố An đã có thể quan sát khí vận ở cảnh giới Thần Niệm Chân Tiên, mà khí vận của Thánh Đình so với Thiên Linh đại thiên địa âm thầm hợp nhất với hết thảy thế lực còn khủng khiếp hơn rất nhiều, trong đó bao gồm cả tiên triều.
“Từ nay về sau, ngươi chính là Thánh triều Thánh Kiếm, đây là ta và ngươi đơn độc chế tạo phong hào, tương lai sẽ chiếu cáo thiên hạ. Ta sẽ cho người gửi thánh lộc tới Thái Thương đại lục, ngươi không cần đến Thánh Đình Triều Thánh, có hài lòng không?” Thánh Tướng hỏi.
Cố An đáp: “Tự nhiên hài lòng, đa tạ Thánh Tướng.”
Thánh Tướng cười ha hả nói: “Về sau ngươi và ta sẽ dùng đạo hữu tương xứng. Thiên Ngục tuy không hưởng khí vận Thánh Đình, nhưng cũng vì Thánh Đình hiệu lực. Nếu ngươi không vừa lòng vị Ngục Chủ này, có thể giết, ta sẽ sắp xếp người khác tới tiếp quản.”
Lời vừa dứt, Phạt Ma hồn chủ mặt lộ vẻ tuyệt vọng, hắn chật vật cầu xin tha thứ: “Xin tiền bối buông tha ta… tiền bối…”
Cố An buông tay trái ra, Phạt Ma hồn chủ lập tức khôi phục tự do, hắn vội vàng quỳ xuống, không ngừng hướng Cố An dập đầu.
Vị Tiêu Dao Nguyên Tiên này giờ phút này thật chật vật, không còn chút phong phạm nào.
“Kệ hắn tiếp tục làm đi.” Cố An mở miệng nói.
Thánh Tướng cười cười, hóa thành một đạo kim quang, kim quang co lại, hư không tiêu thất.
Phạt Ma hồn chủ kinh hỉ, tiếp tục dập đầu bái tạ Cố An.
“Ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Cố An thốt ra lời này rồi biến mất.
Phạt Ma hồn chủ ngẩng đầu lên, thấy Cố An đã rời đi, hắn thở phào một hơi.
“Đại Minh Thánh Vương, ngươi cũng có hôm nay!”
Phạt Ma hồn chủ vừa nghĩ đến kết cục của Đại Minh Thánh Vương, trong lòng mừng thầm không thôi.
Hắn đối với Cố An tràn ngập cảm kích, lời nói của Thánh Tướng vừa rồi rõ ràng là đã vứt bỏ hắn. Dưới tình huống như vậy, Phù Đạo kiếm tôn còn có thể tha cho hắn một mạng, hắn làm sao có thể không cảm kích?
Hắn thầm hứa, sau này nhất định sẽ lấy lòng Phù Đạo kiếm tôn.
Có lẽ đây là một cơ hội!
…
Cố An trở lại Huyền cốc, hắn tới Bát Cảnh động thiên, ngồi dưới Thương Đằng thụ, xuất ra thánh lệnh, trong lòng trầm tư.
Hắn đã kiểm tra thánh lệnh, xác thực không có bất kỳ bẫy rập nào, ngay cả pháp khí cũng không bằng.
Không thể không nói, Thánh Tướng thành ý đủ.
Dù cho Cố An trước đó không đồng ý với hành động của Thánh Tướng, cũng đã bị Thánh Tướng lôi kéo thành công. Người có thể leo đến vị trí Thánh Tướng, tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Bất quá Cố An cũng không muốn cùng Thánh Tướng trở nên quá thân cận, lý do đồng ý vào Thánh Đình, chỉ là nghĩ đến việc giảm bớt phiền toái mà thôi.
Tu vi Thần Niệm Chân Tiên cảnh chín tầng của Thánh Tướng cũng khiến Cố An cảm thấy áp lực.
Cố An không muốn thăm dò nghiên cứu sức chiến đấu của mình ở cùng cảnh giới, hắn chỉ muốn cao đánh thấp.
Sau đó, hắn còn phải nỗ lực tồn sinh mệnh, đột phá Tiên đạo đệ cửu trọng thiên!
Tu vi thấp hơn người khác sẽ khiến Cố An cảm thấy thiếu an toàn rất nhiều.
Dùng Thánh Đình hành động, nói không chừng một ngày nào đó họ sẽ trở mặt thành thù. Dưới những điều kiện tiên quyết này, Cố An càng phải nỗ lực mạnh lên.
Thương Đằng thụ tựa hồ cảm nhận được tâm tình của Cố An, nhẹ nhàng duỗi ra hai cây dây leo vò vào hai vai của hắn.
Cố An nhắm mắt lại, bắt đầu buông lỏng.
Sau đó sẽ chờ xem Thánh Tướng khi nào đem Đại Minh Thánh Vương tới.
Nếu Thánh Tướng thực sự nguyện ý bỏ qua Đại Minh Thánh Vương, hẳn là hắn sẽ không dễ dàng thúc thủ chịu trói, cũng có trò hay để xem.
Một mạch chờ đến màn đêm buông xuống, Cố An mới vừa trở lại thứ ba Dược cốc.
Mùa thu bầu trời đêm trải rộng trên những vì tinh tú, ánh sáng sáng chói như vẽ quyển.
Cố An đứng dưới lầu, tán thưởng ánh trăng.
Long Thanh chạy tới bên cạnh hắn, giang hai cánh tay, muốn hắn ôm.
Cố An ôm Long Thanh, cười nói: “Lớn bao nhiêu rồi, còn muốn người ôm, có còn là tiểu nam tử hán không?”
Năm tuổi, Long Thanh ăn mặc đẹp đẽ trong áo lam, khuôn mặt đáng yêu, đôi mắt sáng ngời, mặt mày lộ ra sức lực nghịch ngợm.
Nghe được Cố An, hắn dùng ngón tay khuấy động mí mắt, lại le lưỡi, nói: “Ta không quan tâm, ta chỉ cần sư phụ ôm!”
Cố An không nhịn được nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắn, làm sao cảm thấy An Tâm nuôi hắn đến có chút nữ nhi khí chất vậy?
“Sư phụ, ngươi có đi qua ngôi sao kia không?” Long Thanh bỗng nhiên chỉ lên bầu trời đêm mà hỏi.
Cố An thuận miệng hồi đáp: “Không có, ngươi có muốn đi không?”
“Nghĩ a, ta mấy ngày trước mới nằm mơ thấy mình bay giữa những ngôi sao…” Long Thanh hớn hở kể.
Cố An kiên nhẫn trò chuyện cùng hắn, nhưng trong lòng lại nghĩ về Long Tâm, Lục Cầu Tiên khi còn bé.
Sở Lộ cũng có hài tử, đáng tiếc khi hài tử vừa ra đời một năm, Sở Lộ liền bị Hắc Huyền Đế bóp chết.
Cố An đem những ký ức này nhìn nhận trong lòng, nhưng hắn không thụ động lún sâu vào chấp nhất, bởi vì những ký ức từ tam thế kia cách xa hắn trong kiếp này không biết bao xa.
Cố An vẫn tin rằng hiện tại mới là hắn, luân hồi chỉ là một cách để hắn mạnh lên.
Hắn là bản tôn, còn lại chỉ là sự chiếu rọi của hắn mà thôi.
Có thể khi đến một cái cảnh giới nào đó cần phải trải qua luân hồi, ví dụ như Cơ Tiêu Ngọc.
Ngay khi Cố An đang miên man suy nghĩ, hắn chợt cảm nhận được một khí tức Đạo Hư Huyền Tiên bùng nổ từ phương xa.
Hắn định thần nhìn lại, một tôn Đạo Hư Huyền Tiên đang từ Thánh Đình bay ra, cấp tốc bay vào vũ trụ.
Nhưng mà, một cánh tay hư không khổng lồ từ trong bóng tối của vũ trụ vươn ra, với tốc độ cực kỳ nhanh chóng bắt giữ Đạo Hư Huyền Tiên.
Đạo Hư Huyền Tiên đã đến gần rìa Tịch Diệt lĩnh vực, chỉ còn một bước nữa sẽ có thể trốn vào bên trong Tịch Diệt lĩnh vực.
Cố An có thể nhìn ra cánh tay hư không kia chính là thần niệm biến thành.
Thánh Tướng!
Khí tức của cánh tay hư không này chính là lúc trước hắn đã thấy qua Thánh Tướng, chỉ có điều giờ đây có vẻ mạnh mẽ hơn.
Sau khi bắt Đạo Hư Huyền Tiên, cánh tay hư không liền biến mất không còn dấu vết, kéo theo đó là tôn Đạo Hư Huyền Tiên cũng mất hút.
Cố An chú ý thấy có rất nhiều thần thức mạnh mẽ từ trong Thiên Linh đại thiên địa nhô ra, thậm chí còn có thần niệm của Thần Niệm Chân Tiên, chỉ từ hai nơi mà thôi, Thánh Đình và tiên triều.
Quả nhiên, thiên hạ này còn cất giấu không ít đại năng thế hệ.
Cố An thầm nghĩ trong lòng, may mà hắn không gây thù với quá nhiều người, mỗi lần đột phá đều có tồn tại ngăn cách tuổi thọ, bằng không sớm đã bị người ta bóp chết.
Một tôn Đạo Hư Huyền Tiên bị bắt ngay trước mặt mọi người, Cố An nghi ngờ rằng đây là hành động cố ý của Thánh Tướng.
Muốn nhân cơ hội này để phô trương sức mạnh của bản thân!
Chứ nếu không, tôn Đạo Hư Huyền Tiên kia chớ mong trốn thoát khỏi Thánh Đình.
Cố An cũng dần nảy sinh ra lòng kiêng kỵ, huống chi những lão quái trong tầm Đạo Hư Huyền Tiên này giữ vững thực lực.
Dĩ nhiên, những tồn tại quan tâm tới trận chiến này, tu vi thấp nhất cũng đều là Diệu Pháp Linh Tiên.
Tiêu Dao Nguyên Tiên còn có thể cảm nhận được khí thế vừa rồi, chắc chắn không theo kịp tốc độ của Đạo Hư Huyền Tiên, có lẽ ngay cả chuyện vừa xảy ra hắn cũng không biết.
Cố An thu hồi thần niệm, ôm Long Thanh lên lầu.
Nghe tiểu gia hỏa kể về giấc mơ của mình, Cố An cảm thấy rất trừu tượng và thật buồn cười.
Cái gì An Tâm sư tỷ tại ngôi sao lăn lộn, Ngưu Ma Vương cùng ngôi sao đánh nhau, chỉ nghe đã thấy hoang đường.
…
Sau năm ngày.
Cố An theo Niệm Sơ động phủ trở về thứ ba Dược cốc, tâm tình của hắn rất tốt, vừa bước vào Thần Tâm Tử đã bắt đầu trò chuyện về Tây Du Ký.
Thần Tâm Tử đã biết Tây Du Ký là Cố An viết, bất quá Cố An chỉ dối xưng là nghe người khác nói, kết hợp với chính mình mộng cảnh mà thành, điều này làm Thần Tâm Tử càng thêm kính sợ Tây Du Ký.
Chính vì như thế, mặc dù hắn và Cố An đối với Tây Du Ký có sự khác biệt trong cách hiểu, nhưng hắn vẫn kiên trì ý kiến của mình, thậm chí cố gắng thuyết phục Cố An.
Hai người tranh luận rất lâu.
“Ngươi có biết Phan An không hiểu Tây Du sao?” Cố An không nhịn được mà nói.
Thần Tâm Tử không thèm để ý chút nào, đáp: “Phan An là cái gì, hắn chỉ là một người viết sách, biết cái gì về Tây Du?”
Cố An tức giận đến mức chỉ vào hắn, nói: “Ngươi thật giỏi!”
Nói rồi, Cố An phất tay áo rời đi.
Thần Tâm Tử cũng không để ý, tiếp tục xem sách.
Cố An bay ra ngoài môn thành trì, cảm nhận được hai cỗ cường đại khí tức xuất hiện ở rìa đại lục, đều là Đạo Hư Huyền Tiên cảnh tu vi.
Trong số đó một vị Đạo Hư Huyền Tiên chính là năm ngày trước bị Thánh Tướng bắt, giờ phút này, khí tức yếu ớt, rõ ràng đã bị trọng thương.
Cố An không ngờ Thánh Tướng lại nhanh tay như vậy, đưa Đại Minh Thánh Vương tới đây…