Chương 315: Số ngày | Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa

Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa - Cập nhật ngày 01/02/2025

**Đoạn Hải Vực**

Trong phòng An Tâm, Cố An ngồi trước bàn, trong lòng không khỏi trầm tư. Vì sao trước kia không bố trí một hoang vực? Có lẽ là để đề phòng Đại Hàn Ma Tông, nhưng mà giờ đây, Đại Hàn Ma Tông đã tiêu diệt, chẳng có gì đáng phải lo lắng.

Cố An cảm giác như đối phương tới đây vì mình, dù cho sau lưng Đại Hàn Ma Tông có một Thánh Vương đứng bảo hộ. Hắn có thể thấy tại đoạn hải khe lớn, vô số tu sĩ đang dựng lên một tòa đảo bay lượn trên không. Hắn nhìn trong chốc lát, rồi thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về hướng An Tâm.

Giờ phút này, An Tâm đang thâm nhập vào trạng thái ngộ đạo, dưới sự trợ giúp của Cố An, nàng cũng đã tiến vào trạng thái này mấy canh giờ. Cố An không ngừng tra xét cực hạn tuổi thọ của An Tâm. Cuối cùng, hắn nhận thấy hạn tuổi thọ của nàng bắt đầu tăng trưởng, tuy là rất mỏng manh nhưng đúng là có dấu hiệu phồng lên.

Cố An cẩn thận nhìn chằm chằm vào An Tâm, theo dõi mọi thứ trong cơ thể nàng. Rất nhanh, hắn lại bắt được một loại lực lượng thần bí so với nhân quả còn phức tạp hơn, tương tự như tình huống của Diệp Lan. Khi cực hạn tuổi thọ của An Tâm tăng lên, lực lượng thần bí này có vẻ như rời khỏi kỳ chủ trong cơ thể nàng. Nhìn như thế, rất có thể sinh linh đều bị loại lực lượng này trói buộc; khi tăng lên cực hạn tuổi thọ, lực lượng này sẽ suy yếu.

Chẳng lẽ đây chính là số phận?

Cố An lâm vào suy tư. Ngay cả Thần Niệm Chân Tiên cũng không thể thấu hiểu cỗ này thao túng sinh linh lực lượng. Mặc kệ như thế nào, ít nhất hắn đã có thể bắt được rằng đây không phải là một khởi đầu tồi tệ.

Sau đó, Cố An đứng dậy rời đi. Dù sao nơi này là Dược Cốc, cô nam quả nữ chung đụng không hay, nhất là bọn hắn còn phải giữ gìn thân phận sư đồ. Trong Dược Cốc, có hắn ở đây, không ai có thể quấy rối An Tâm ngộ đạo.

Một đêm trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, An Tâm rời khỏi phòng, đi theo các đệ tử tập thể dục. Nàng có chút hốt hoảng, nhìn xung quanh, cảm giác như thiên địa đã thay đổi.

Cố An từ xa nhìn lại, phát hiện cực hạn tuổi thọ của nàng đã tăng lên ba trăm năm, nhưng nàng vẫn chưa giải trừ áp chế tu vi. Tiên Thiên Luân Hồi Công còn có thể giúp hạn tuổi thọ của nàng tiếp tục tăng trưởng.

Cố An không cùng An Tâm chào hỏi, giả bộ không biết chuyện gì xảy ra.

Trong vài ngày tiếp theo, Đoạn Hải Vực được thiết lập, đại lục đổi tên trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong thiên hạ.

Gần tới mùa hè, Cố An đang trong rừng cây dạy Dương Tiễn tu luyện, hắn có cảm giác Lô Tiên Y đang âm thầm theo dõi, nhưng hắn không để tâm. Chỉ cần Lô Tiên Y không đối địch với hắn là tốt rồi.

Ngồi trên đám mây, Lô Tiên Y cúi nhìn phía dưới, như có điều suy nghĩ. “Tu vi của người này không khá lắm, nhưng dạy bảo đệ tử lại rất lợi hại, chẳng lẽ hắn thật sự gặp tiên nhân báo mộng?” Lô Tiên Y thầm nghĩ.

Hắn đã gia nhập Thái Huyền Môn, cũng như Trưởng Lão Đường, biết Cố An mang thân phận viết sách. Ngoài điều đó ra, hắn chỉ có thể xác định Cố An chỉ còn hơn hai trăm tuổi, nhiều người có khả năng làm chứng, vì vậy hắn không có bất kỳ kiêng kị nào đối với Cố An.

Coi như Cố An là đại năng chuyển thế, cũng không thể uy hiếp được hắn – Thiên Địa Phi Tiên Cảnh chín tầng!

Chính vì như vậy, Lô Tiên Y càng thêm tò mò về Cố An, sự tò mò ấy thậm chí vượt quá cả sự chờ mong đối với Dương Tiễn.

“Tốt, hôm nay dừng tại đây.” Cố An nói, Dương Tiễn nghe xong, thu quyền lại, ôm quyền hành lễ với Cố An.

Hôm nay, Cố An đã truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Sau khi truyền thừa trí nhớ Long Chiến, kinh nghiệm chiến đấu của hắn đã vượt qua số đông thiên hạ. Chỉ trong một buổi chiều, Dương Tiễn nhận được khá nhiều lợi ích.

Khi trở về Dược Cốc, Dương Tiễn rất phấn khởi. Hắn không nghĩ tới sư phụ lại có khả năng chiến đấu uyên thâm đến vậy.

“Hôm nay có một vị thiên tài mới trở về, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi xem hắn.” Cố An thuận miệng nói.

Trên trời, Lô Tiên Y nhìn thấy bọn họ kết thúc tu luyện thì đi, không ở lại Thái Huyền Môn mà rời đi đánh cờ.

“Thiên tài? Người nào? Có phải vị Võ Quyết sư thúc không?” Dương Tiễn tò mò hỏi.

Võ Quyết trước đây đã tới tìm Cố An, Dương Tiễn chỉ xa xa thấy qua, sau đó mới biết người kia là nhân vật vĩ đại.

“Không phải, đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Cố An ra vẻ thần bí nói, khiến Dương Tiễn càng thêm tò mò.

Khi hai sư đồ trở về Dược Cốc, bọn họ nghe được các đệ tử khác đang nghị luận.

“An Hạo tới rồi? Thật hay giả?”

“Thật, An Tâm sư tỷ lại là muội muội của An Hạo, bọn họ đều họ An, chẳng lẽ là thân huynh muội?”

“Không phải đâu, bọn họ chỉ đến từ cùng một thôn, trước kia học cùng một vị sư phụ, sau đó đổi họ.”

“Trời ạ! An Hạo dáng dấp tuyệt đẹp, giống như tiên nhân.”

“Ha ha, biết ngay mà, những năm này Thái Huyên Môn đã sản sinh biết bao thiên tài, có thể so với những đại nhân vật bên ngoài thì An Hạo vẫn luôn là đệ nhất thiên tài của Thái Huyền Môn.”

Dương Tiễn sắc mặt biến hóa, hai tay hắn không khỏi nắm chặt.

Là An Hạo!

Hắn lặng lẽ nhìn về phía Cố An, thấy Cố An không có phản ứng, chỉ có thể kềm chế sự kích động trong lòng. Giờ đây, hắn đang ở Hóa Thần Cảnh chín tầng, đó chính là thành quả nơi thể phách mà hắn tu luyện.

Thiên hạ đệ nhất thiên tài, hắn cũng muốn trở thành!

Hơn nữa, trước đây hắn hoài nghi An Hạo chính là vị đại sư huynh thần bí kia, bây giờ hẳn đã tới lúc để cởi bỏ mê hoặc.

Cố An dẫn Dương Tiễn hướng đến sân nhỏ của An Tâm.

Hắn chú ý thấy Thiết Ngũ Hành đang đánh cờ, Lô Tiên Y đang dùng thần thức dò xét An Hạo. Bởi vì chênh lệch cảnh giới quá lớn, An Hạo không thể phát giác được điều này.

Cửu Chỉ Thần Quân hôm nay không có tới, mà Thần Tâm Tử dưới tàng cây nghiên cứu Tây Du Ký, rất có vẻ như đang đắm chìm vào cuộc chiến đấu.

Cố An nhìn thấy khí thế phi phàm của An Hạo và cảm thấy hài lòng. Hiện tại An Hạo đã đạt tới Hợp Thể Cảnh tám tầng, tốc độ tu luyện của hắn vẫn rất nhanh.

Dương Tiễn cách hắn một tầng đại cảnh giới, hiện tại chưa thể so sánh, nhưng khi cả hai bước vào Tiên Đạo Cảnh thì sự chênh lệch này sẽ không còn ý nghĩa.

Hai sư đồ tiến vào bên ngoài đình viện của An Tâm, nàng quay đầu lại, lập tức lộ ra nụ cười, sau đó kéo An Hạo ra khỏi viện.

An Hạo dáng người thẳng tắp, đầu đội Kim Long quan bá khí, một thân đai lưng áo trắng, tay áo dài như mây trời, gương mặt anh tuấn, lông mày như kiếm, đứng đó có khí thế bễ nghễ thiên hạ, không thiếu phần khí chất của một Tiên Giả.

So với hắn, Dương Tiễn có chút bình thường. Ngày thường, Dương Tiễn rất xuất chúng trong các đệ tử, nhưng trước An Hạo, người ta dễ dàng không chú ý đến hắn.

“Sư huynh, những năm qua sư phụ rất tốt với ta, ta không phải chịu chút khổ nào.” An Tâm vui vẻ nói.

An Hạo đứng trước mặt Cố An, đột nhiên không biết nên gọi Cố An thế nào.

“An Hạo huynh đệ, chẳng lẽ quên ta sao?” Cố An cười hỏi, nụ cười ấy như gió xuân ấm áp, lập tức xóa tan sự xấu hổ của An Hạo.

“Sao mà quên được? Lúc trước chúng ta cũng từng trải qua sinh tử, đa tạ ngươi những năm nay chăm sóc cho sư muội ta, để ta đỡ lo xa.” An Hạo cười nói, rút ra một hộp gấm, tặng cho Cố An.

Cố An vội vàng từ chối, nhưng dưới sự khuyên bảo của An Tâm và An Hạo, hắn chỉ đành nhận lấy, bên trong là bát giai dược thảo.

Tiểu tử này có tâm.

Ánh mắt An Hạo không khỏi nhìn về phía Dương Tiễn. Từ ban đầu, tiểu tử này không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào hắn, sao có thể không khiến hắn chú ý?

Trực giác mách bảo hắn, Dương Tiễn không phải người đơn giản.

Hắn có cảm giác như đối diện với Thiên Vô Thường, mặc dù Dương Tiễn kém xa sức mạnh của Thiên Vô Thường, nhưng hắn nghi ngờ Dương Tiễn có thể cũng là một loại thượng cổ bảo thể.

“Vị này là?” An Hạo chủ động hỏi.

“Đồ nhi ta, Dương Tiễn.” Cố An cười nói, nhìn thấy hai vị đệ tử tranh phong, hắn cảm thấy thật thú vị.

“Dương Tiễn? Nhị Lang Thần?” An Hạo vui vẻ hỏi.

Dương Tiễn vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Ta muốn cùng ngươi luận bàn.”

Hắn đã nhìn ra, An Hạo căn bản không phải vị thần bí sư huynh kia, điều này khiến hắn bớt kính trọng An Hạo một chút.

Trong lòng hắn, chỉ vị sư huynh kia mới có khả năng vượt qua hắn, vì sư phụ từng nói người sư huynh này thiên tư cao hơn hắn.

An Hạo nụ cười nhạt, bắt đầu dò xét Dương Tiễn.

Một bên An Tâm muốn nói lại thôi, nàng không khỏi nhìn về phía Cố An, nhìn thấy hắn đang mỉm cười, không lên tiếng.

An Hạo mở miệng nói: “Ngươi vẫn chưa đủ mạnh, nhưng ta tán thành thiên phú và dũng cảm của ngươi. Chúng ta ước định một ngày, tại Thiên Bảng Đại Hội quyết một trận phân thắng bại, sao?”

Dương Tiễn nghe xong, cảm thấy hợp lý. Làm như vậy thì sự quyết đấu này sẽ được người trong thiên hạ nhìn thấy, hắn gật đầu đồng ý.

“Còn không nói cám ơn, người ta đã tu luyện nhiều hơn ngươi bao năm, rõ ràng có khả năng dễ dàng khi dễ ngươi, lại hy vọng cho ngươi thời gian trưởng thành.” Cố An mở miệng nói.

Nghe vậy, Dương Tiễn lập tức khom lưng hành lễ.

An Hạo nhìn Cố An, có chút bất ngờ. Không ngờ Cố An lại nhường nhịn thiên tài như vậy, có gì cũng lắng nghe.

Trực giác mách bảo hắn, cho dù ở Tinh Hải Giáo cũng không dễ dàng tìm thấy loại thiên tài như vậy.

“Các ngươi tiếp tục trò chuyện đi, ta không quấy rầy.” Cố An để lại câu nói, rồi dẫn Dương Tiễn rời đi.

An Hạo không nghĩ nhiều, kéo An Tâm vào viện.

Cách đó không xa, Huyết Ngục Đại Thánh theo dõi An Hạo, âm thầm tán thưởng, kẻ này không thể khinh thường. Cảm giác như hắn so với Dương Tiễn mạnh mẽ hơn.

Cố An trở về lầu các, mở hộp gấm ra, đánh giá dược thảo do An Hạo tặng.

Không lâu sau, Cơ Tiêu Ngọc tìm đến hắn.

“Vị An Hạo kia thật không đơn giản. Khí thế của hắn ta từng thấy trong giấc mộng, đều là những tồn tại chinh phục thiên hạ.” Cơ Tiêu Ngọc cảm khái nói.

Cố An ngẩng đầu cười nói: “Ngươi cũng không kém đâu!”

Trong số những người Cố An tiếp xúc, cực hạn tuổi thọ đạt đến 9,990 năm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hiện tại chỉ có An Hạo, Dương Tiễn, Huyết Ngục Đại Thánh và Cơ Tiêu Ngọc.

Lý Lăng Thiên lại kém một ngàn năm.

Cơ Tiêu Ngọc không chỉ có thiên phú mà còn có bối cảnh hùng mạnh. Từ hiện tại mà thấy, Cố An cảm thấy An Hạo không bằng nàng.

Đương nhiên, nếu nói về tốc độ tu luyện, An Hạo quả là một ngựa tuyệt trần.

Cơ Tiêu Ngọc ngồi xuống, hỏi: “Sao ngươi Dược Cốc luôn tụ tập nhiều tuyệt thế thiên tài, đại năng tu sĩ như vậy?”

Cố An bất đắc dĩ trả lời: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Hơn nữa bọn họ cũng không phải vì ta mà đến.”

Cơ Tiêu Ngọc lắc đầu: “Dù không phải vì ngươi, nhưng ngươi lại có thể cho mỗi người thiết lập nhân quả tốt đẹp, ngươi cũng không đơn giản. Ngươi như là người ta thấy trong mộng, có đại khí vận. Tư chất của họ có thể không phải hạng nhất, nhưng họ sẽ không ngừng đột phá, quấy động hồng trần.”

Cố An nhíu mày, hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Cơ Tiêu Ngọc hít sâu một hơi, nói: “Ta chuẩn bị đi một nơi, nơi đó có một cơ duyên lớn, ngươi đi cùng ta đi!”

Cố An nghe xong thì đau đầu, không ít người đã từng nói như vậy với hắn.

“Ngươi cứ đi đi, Thái Huyền Môn không thể thiếu ta.” Cố An từ chối, thấy Cơ Tiêu Ngọc mở to đôi mắt đẹp, không nghĩ hắn lại quyết tâm từ chối như thế…

Bảng Xếp Hạng

Chương 14: Linh Động cảnh trung kỳ

Đại Chúa Tể - Tháng 2 1, 2025

Chương 348: Nghiên cứu phong thần

Chương 13: Chiến Liễu Dương

Đại Chúa Tể - Tháng 2 1, 2025