Chương 130: Đột phá sự tình, đêm khuya cuộc chiến | Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa
Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa - Cập nhật ngày 31/01/2025
“Là ai?” Hai chữ này không phải do Cố An hỏi, mà là Lữ Tiên, Dịch Lưu Vân cũng tò mò nhìn về phía Lý Huyền Đạo.
Phù Đạo kiếm tôn, uy danh thật sự quá thịnh, thậm chí có người cho rằng hắn chính là Thái Thương đệ nhất tu sĩ!
Lý Huyền Đạo nhếch miệng, nói: “Hắn cùng Lý Nhai có quan hệ chặt chẽ.”
Cố An nghe xong, trong lòng chấn động.
Hắn thế nào lại đoán ra được một bước này?
Lữ Tiên nhíu mày, hỏi: “Lý Nhai? Quan hệ gì?”
Lý Huyền Đạo lắc đầu đáp: “Cụ thể tình hình cũng không thể nói rõ cho các ngươi biết, để tránh mạo phạm lão nhân gia ông ta.”
Lão nhân gia?
Trong lòng Cố An thở dài một hơi.
Sau đó, Lý Huyền Đạo bắt đầu trò chuyện về Kim Bảng đại hội, nêu danh những thiên tài khác, đối với Thái Huyền môn tổ chức Kim Bảng đại hội, hắn rất tán thưởng, cảm thấy Lữ Bại Thiên khai khiếu không giống như trước kia, ngu xuẩn và bá đạo.
Hàn huyên một canh giờ, Lý Huyền Đạo mới thả cho Cố An đi làm việc.
Lần này, hắn mang đến một nhóm cao giai cây giống, khiến Cố An cảm thấy rất hứng thú.
Thiên Nhai cốc về dược thảo phẩm giai cũng không ngừng tăng lên, điều này chứng tỏ quyền thế của Lý Huyền Đạo ngày càng lớn.
Dù Thiên Nhai cốc dược thảo đều thuộc về Lý Huyền Đạo, nhưng Cố An có thể lợi dụng đó mà thu hoạch liên tục không ngừng tuổi thọ, cho nên hắn hi vọng Lý Huyền Đạo có thể ngày càng phát triển tốt hơn.
Ân, cũng hi vọng Lữ Bại Thiên có thể ngày càng tốt hơn, huynh đệ chung sống hòa thuận!
Tu tiên, nhất thời thắng bại không quan trọng, ai sống đến cuối cùng mới là Doanh gia.
Cuối thu năm ấy, Cố An nương tựa vào Thiên Ảnh châu, hiểm trở mà lại hiểm trở tiến vào Kim Bảng đại hội, nằm trong năm trăm người đứng đầu.
Sau đó tỷ thí, hắn chuẩn bị thua.
Mặc dù đã thắng nhiều hơn thua, nhưng Cố An vẫn không có thành lập được thanh danh, vì hắn thắng một cách quá gian nan, quá trình chiến đấu cũng khó nhìn, mà đối thủ cũng không có danh vọng.
Vào lúc giữa trưa, bên trong Huyền cốc.
Cố An đang chỉ bảo Diệp Lan Tiên Thiên Luân Hồi Công, Diệp Lan đã bị đào thải, nàng không hề gặp đả kích, ngược lại càng thêm quyết tâm.
Hai người hàn huyên mấy canh giờ, Diệp Lan nảy ra rất nhiều nghi vấn về Tiên Thiên Luân Hồi Công, và đã được giải đáp.
“Sư huynh, ngươi đối với công pháp này thật sự rất tài giỏi, xem ra ngươi tu luyện công pháp này rất chăm chỉ, trách sao tu vi của ngươi không tăng.” Diệp Lan cảm khái nói.
Trong nội tâm nàng càng thêm kính sợ đối với Phù Đạo kiếm tôn, không chỉ bởi Kiếm đạo cao minh, mà còn nắm giữ bực kỳ công như vậy.
Nàng hiện tại vững tin Phù Đạo kiếm tôn chính là sư phụ của Cố An, lúc trước Cố An từng cầm lấy Thanh Hồng kiếm đi tìm Phù Đạo kiếm tôn, mới cứu được nàng.
Đã từng, nàng cũng đã đoán rằng Cố An chính là Phù Đạo kiếm tôn, có thể Phù Đạo kiếm tôn bộc lộ tu vi cảnh giới ra sao, nhưng tuổi tác của Cố An căn bản không đi đôi với điều đó.
Cố An không phản bác, giải thích như vậy cũng không tệ.
Hắn nâng tay phải lên, cách không một chiêu, đem một cái túi đựng đồ nhiếp tới, đưa cho Diệp Lan, nói: “Đem cái này mang về, rất tốt cho việc tu luyện.”
Diệp Lan không kiểm tra, nàng đem túi trữ vật gói lên thắt lưng, sau đó đứng dậy, nói: “Đúng rồi, sư huynh, đoạn thời gian gần đây tốt nhất ngươi giữ khoảng cách với Lý Nhai sư huynh, trên kia đang điều tra môn nội bộ tất cả Lý gia tử đệ, ý đồ không rõ nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.”
Cố An nghe xong, mặt lộ vẻ hoang mang, nhưng vẫn gật đầu, đứng dậy tiễn sư muội đi.
Việc Thái Huyền môn điều tra Lý gia tử đệ cũng không khiến Cố An lo lắng, vì chuyện này đã không phải lần đầu phát sinh.
Thái Huyền môn tuy là Thái Thương đệ nhất chính đạo đại tông, nhưng nội bộ tranh đấu chưa bao giờ ngừng lại.
Còn việc liệu có nguy hại đến Lý Nhai hay không, Cố An không tiện quan tâm, cũng không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm Lý Nhai.
Mỗi người đều có con đường của mình, dù tốt xấu cũng đều là kinh nghiệm phấn đấu của chính mình.
Mấy ngày sau, Cố An tham gia Kim Bảng đại hội, đối đầu với đối thủ, hắn trực tiếp nhận thua khiến cho đối thủ kinh ngạc.
Một tháng sau, trăm người đứng đầu được công bố!
Chỉ có Võ Quyết là Trúc Cơ cảnh tu vi, tu sĩ khác tu vi thấp nhất cũng là Kết Đan cảnh, tin tức này nhanh chóng lan truyền ra ngoài, khiến cho Võ Quyết danh tiếng vang xa.
Chờ Lữ Bại Thiên đưa tới lục giai Linh thụ, Cố An không khỏi nâng cao Võ Quyết, hy vọng Lữ Bại Thiên có khả năng tìm một vị sư phụ tốt cho Võ Quyết.
Điều này khiến Lữ Bại Thiên không khỏi xem trọng, liếc mắt nhìn Cố An.
“Bực này hạt giống tốt đều có thể bị ngươi phát hiện sớm, còn nói ngươi không thích hợp làm môn chủ?” Lữ Bại Thiên cười ha hả nói.
Cố An cười đáp: “Duyên phận thôi, trong Thái Huyền môn thiên tài sao mà nhiều, hắn không thể nói là nhờ vào ánh mắt của ta, chỉ có thể nói rõ Thái Huyền môn nội tình hùng hậu, vận may tề thiên.”
Lữ Bại Thiên rất hài lòng với lời nói của Cố An, nhưng không rõ có phải từ tâm hay không, nhưng điều này lại rất thích hợp để làm môn chủ.
“Về Võ Quyết, ta không thể cam đoan với ngươi, hắn đã bái Chu Ngục làm sư, ngươi phải hiểu rằng, ta có thể thu An Hạo làm đồ đệ đã là lực bài chúng nghị, không thể nào lại thu những thiên tài khác làm đồ đệ, Thái Huyền môn không phải là Nhất Ngôn đường.” Lữ Bại Thiên ý vị thâm trường nói.
Chu Ngục, một trong những Tôn Các của Thái Huyền môn, quyền thế cao hơn Trưởng Lão đường.
Bái Đường này làm sư, Võ Quyết có tiền đồ vô lượng.
Cố An lại nghĩ đến vị chân truyền đại đệ tử kia, người đó hoàn toàn không có quan hệ thầy trò với Lữ Bại Thiên, vừa khéo cản trở việc Lữ Bại Thiên.
Xem ra ở Thái Huyền môn, việc thu đồ đệ cũng phải chú trọng đến quan hệ lợi hại.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là Lữ Bại Thiên không đủ mạnh, ít nhất là không thể một mình trấn áp ba đại thế gia.
“Ta chuẩn bị động tay với Lý gia, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không làm hại Lý Nhai.” Lữ Bại Thiên tiếp tục nói.
Cố An nghe xong, lúc này đưa tay, hướng hắn hành lễ.
Lữ Bại Thiên khoát tay nói: “Sau khi Kim Bảng đại hội kết thúc, Thái Huyền môn sẽ tương nghênh tới bay lên, nhưng nguy cơ vẫn phải đề phòng, chưa nói đến Cửu U Chi Lộ một nơi khác Đàm Hoa giáo chủ mạch, bên trong cũng có người đang âm thầm tính toán Thái Huyền môn, vì tránh phiền toái không cần thiết, ta về sau sẽ ít đến ngươi Dược cốc, ngươi chớ có lại phóng túng, hãy chăm chỉ luyện công, hiểu chưa?”
Nói đến cuối cùng, hắn có chút bất đắc dĩ.
Hắn đã truyền Nghịch Mệnh thần công cho Cố An, nhưng vẫn không thấy Cố An luyện thành tựu nào.
Cố An gật đầu, nói: “Ta sẽ thật tốt quản lý Dược cốc, tuyệt đối không để Thái Huyền môn thất vọng.”
Lữ Bại Thiên nghe xong, không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó đứng dậy rời đi.
Cố An liền vội vàng đứng lên đưa tiễn.
Tuyết lớn đã bao trùm ba Dược cốc, tuyết bay đầy trời muốn bao phủ mọi thứ trong thiên địa, thân ảnh Lữ Bại Thiên rất nhanh liền tan biến trong màn tuyết dày đặc.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Một năm nữa tết xuân đến, mà Kim Bảng đại hội trước tết xuân một ngày đã toàn bộ kết thúc.
Lúc chạng vạng tối, Cố An đi vào Huyền cốc, cùng các đệ tử ăn tết.
Chân Thấm vừa từ ngoại môn trở về, đang cùng các đệ tử thảo luận về Kim Bảng đại hội, sau khi Kim Bảng đại hội kết thúc, Thái Huyền môn xuất bản một quyển sách, phía trên sẽ ghi chép hành trình và trải nghiệm của trăm người đứng đầu, xem như đại biểu cho một loại quyền uy.
Đoạt được đầu bảng chính là An Hạo, không có bất kỳ lo lắng nào.
Người thứ hai không phải Lữ Tiên, mà là Tam Thanh sơn Huyền Diệu chân nhân, Huyền Diệu chân nhân và An Hạo quyết chiến đã trở thành giai thoại, danh chấn Tam Thanh sơn trong Thái Thương hoàng triều.
Lữ Tiên xếp thứ ba, đoán chừng đã hậm hực, từ đây về sau, hình như đều là thế gia thiên tài, trong trăm người đứng đầu, Chu, Cổ, Cơ Tam tộc chiếm giữ ba thành ghế.
Ba đại thế gia thống trị lực biểu hiện ra không bỏ sót!
Võ Quyết dùng Trúc Cơ cảnh tu vi xông vào hai mươi vị trí đầu, nhưng sớm gặp phải An Hạo, rơi vào thảm bại trên đấu trường, dù vậy, hắn cũng đã chứng minh được mình, trở thành danh phù kỳ thực thiên tài.
Cố An ngồi xuống sau, nghe các đệ tử hưng phấn thảo luận về Kim Bảng đại hội, hắn cũng lộ ra vẻ hứng thú.
Các đệ tử cũng thổi phồng phấn khích về hắn, đối với việc hắn có thể xông vào năm trăm người đứng đầu, các đệ tử đều cảm thấy tự hào.
“Sư phụ, ngày mai ta sẽ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, có thể sẽ không về được trong vòng hai, ba năm…”
Chân Thấm ngồi bên Cố An nói xong, Cố An nghĩ ngợi đáp lại.
Huyền Thiên động phủ sắp chín rồi!
Khoảng cách tết xuân đã qua bảy ngày, một đêm này, Cố An đi vào Huyền Thiên động phủ, thu hoạch dược thảo đã chín, gặt hái gần hai vạn tuổi thọ mệnh, sau đó hắn bắt đầu gieo hạt.
Qua nhiều năm kinh doanh, bên trong Huyền Thiên động phủ đã chứa đầy đủ loại dược thảo, tất cả đều là từ giai trở lên, hiện tại đã bắt đầu không ngừng cung cấp cho hắn tuổi thọ.
Đang gần đến lúc hắn.
Hắn đã bắt đầu suy tư chuyện đột phá.
Đạt đến Đại Thừa cảnh đều nhanh chóng nắm giữ Bắc Hải sơn lĩnh linh khí kéo băng, lần sau đột phá sẽ đến một nơi linh khí còn dư thừa hơn.
Lần sau đột phá, Cố An ít nhất cần phải nắm giữ năm trăm vạn tuổi thọ mệnh, không biết có thể đột phá đến cảnh giới cỡ nào, bản thân hắn cũng rất chờ mong.
Gieo hạt xong, Cố An ngồi xuống trước bàn đá, vừa châm trà cho mình vừa tận hưởng thời gian yên bình, vừa dùng thần thức nhìn một cái Bắc Hải sơn lĩnh động tĩnh.
Bắc Hải sơn lĩnh đối với tu sĩ mà nói, là một nơi lịch luyện rất tốt, theo Kim Bảng đại hội bắt đầu, các triều tu sĩ đi ngang qua nơi này, cũng gia tăng tranh đấu tại Bắc Hải sơn lĩnh.
A? Cố An đột nhiên nhìn thấy một trận chiến đấu, một người trong đó dẫn dắt sự chú ý của hắn.
Tam Thanh sơn Huyền Diệu chân nhân!
Vị này đã từng áp chế Lữ Tiên, trong lòng Cố An để lại ấn tượng sâu sắc.
Giờ phút này, đang bị mười mấy tu sĩ vây công.
Đêm tối buông xuống, cuồng phong tàn phá, đủ loại pháp thuật liên tục rơi xuống, tàn phá đại địa rừng núi.
Huyền Diệu chân nhân tay phải cầm kiếm, tay trái nắm phất trần, phía sau ngưng tụ ra một tôn ba đầu sáu tay Pháp Tướng, đối mặt một đám Hóa Thần cảnh tu sĩ vây công, hắn không hề rơi xuống hạ phong chút nào.
Ba đầu sáu tay Pháp Tướng đó ẩn chứa linh lực vượt xa Huyền Diệu chân nhân, mà sáu tay có thể thi triển các pháp thuật khác nhau.
Đây chính là Thần Thông không sai!
Cố An vừa thưởng thức trà, vừa ngắm nhìn trận chiến đấu này.
Hơn mười vị tu sĩ đó hẳn không phải là đối thủ của Huyền Diệu chân nhân, nhưng âm thầm có Độ Hư cảnh đại tu sĩ rục rịch, Huyền Diệu chân nhân có vẻ như dữ nhiều là lành ít.
Cố An cũng không có ý định ra tay, người khác có ân oán tình cừu, hắn có thể lười nhác nhúng tay vào.
Dù Huyền Diệu chân nhân chết ở chỗ này, cũng chỉ có thể nói rõ hắn khí vận không được.
Cố An chỉ cứu những người có quan hệ với chính mình.
Sau khoảnh khắc một nén nhang, Độ Hư cảnh đại tu sĩ ra tay, vẫn là một cú đánh lén, một chiêu đánh tan Pháp Tướng của Huyền Diệu chân nhân khiến Huyền Diệu chân nhân thổ huyết bay ngược, rơi vào trong núi rừng.
Nhìn thấy điều này, những tu sĩ Hóa Thần cảnh bị thương dồn dập thở dài một hơi, sau đó mở miệng ca ngợi vị Độ Hư cảnh đại tu sĩ ấy.
Ngay khi Cố An thấy Huyền Diệu chân nhân khó thoát khỏi cái chết, hắn đột nhiên cảm nhận được điều gì, hơi nhíu mày.
Chỉ thấy Huyền Diệu chân nhân chỗ rơi ngã xuống đất nhấc lên cuồng phong, từng cây đại thụ vụt lên từ mặt đất, cuốn vào trong bầu trời đêm, mà Huyền Diệu chân nhân ngồi tĩnh tọa giữa phế tích, quanh thân bao quanh màu xanh phù văn, những phù văn màu xanh tỏa ra ánh sao, tại đỉnh đầu hắn ngưng tụ ra một cánh cửa lớn.
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, từng sợi thương mang khí tức theo bên trong tuôn ra khiến cho vị Độ Hư cảnh đại tu sĩ sắc mặt đại biến, lúc này quay người bỏ chạy.
“Hướng đâu mà trốn?”
Một đạo tang thương thanh âm vang vọng đất trời giữa đêm…