Chương 111: Huyền Tâm đột kích! | Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa
Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa - Cập nhật ngày 30/01/2025
Bầu trời vạn dặm không mây, phía dưới là mênh mông vô bờ hoang nguyên, từng đầu kẽ đất đan xen tại đại địa, nhìn lại rút ngắn khoảng cách, đó là từng đầu hẻm núi.
Tại một chỗ bằng phẳng giữa đất hoang, một đầu khổng lồ khói đen lơ lửng, tựa như một cái khe.
Khói đen ấy ẩn chứa một tòa trận đài, hình tròn, đường kính vượt qua ba trượng, phía trên điêu khắc phù văn phức tạp huyền ảo, linh khí phun trào khiến cho chúng chiết xạ ánh sáng nhàn nhạt.
Trước trận đài, một đám tu sĩ Đàm Hoa giáo đứng thẳng chờ đợi, đếm qua ngàn người, trong đó có Khương Quỳnh, Tô Hàn cũng có mặt.
Đứng ở vị trí dẫn đầu là một tên lão giả mặc hôi bào, tay cầm mộc trượng, lưng còng xuống, hắn ngưỡng nhìn khói đen trên trời, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
“Đàm Hoa giáo chủ mạch…”
Khương Quỳnh chăm chú nhìn vào trong hắc khí, cảm giác vô cùng khẩn trương.
Chẳng bao lâu, trong hắc khí phát ra tật lôi, ngay sau đó khói đen bắt đầu mở rộng, bên trong hiển lộ một mảnh màu đỏ sậm của bầu trời, mơ hồ có từng đám mây đen phun trào.
Tên lão giả hôi bào đột nhiên quỳ xuống, cao giọng hô: “Cung nghênh chủ mạch tôn chủ hạ xuống!”
Hắn vừa quỳ xuống, các tu sĩ Đàm Hoa giáo xung quanh dồn dập quỳ theo, cùng nhau kêu lên lặp lại, thanh âm ngàn người hội tụ, khiến cho mọi nơi vang dậy.
Khi tất cả mọi người hướng về hắc khí soi mói, một bóng hình xuất hiện trước mắt. Hắn đứng lưng về phía bầu trời đỏ sậm, từng bước tiến ra.
Người ấy mặc áo bào tím, eo quấn viền vàng khăn đỏ, trên bào in hình từng đoá Đàm Hoa, sau lưng thêu một khoả Đàm Hoa thụ. Khuôn mặt hắn anh tuấn, thần sắc lãnh ngạo, tóc trắng như tuyết xõa dài, dưới triều thiên tử ngọc quan, quan trên khảm nạm một viên hồng bảo thạch, trông như một con mắt kinh dị đáng sợ.
Hai tay hắn để sau lưng, nhìn xuống giáo chúng, hắn từ tốn mở miệng: “Ai là Xích Hàn trưởng lão?”
Lão giả hôi bào vội vàng đáp: “Hồi bẩm tôn chủ, ta chính là!”
Nam tử áo bào tím vẫn không hề hạ thấp khí thế, bình tĩnh nói: “Tìm một người dẫn ta đến Thái Huyền môn, số còn lại ở lại đây chờ đợi mệnh lệnh của chủ mạch.”
Xích Hàn trưởng lão nghe vậy, xúc động hỏi: “Còn có chủ mạch tiền bối muốn tới?”
“Ừm, nên nhường Đàm Hoa mở.”
Khí tức thần bí từ Thái Huyền môn tới, xa xôi đến mức thần thức Đại Thừa cảnh cũng khó dò, Cố An không dám hành động thiếu suy nghĩ, trực giác cho hắn biết khí tức kia có quan hệ với Đàm Hoa giáo chủ mạch.
Trong tình huống không rõ thực lực của Đàm Hoa giáo chủ mạch, hắn càng không muốn mạo hiểm.
Mặc dù theo Chung Võng,Tô Thiện nhớ lại, Đàm Hoa giáo đang đợi chủ mạch Huyền Tâm cảnh đại tu sĩ, có thể theo Cố An đem Đàm Hoa thụ trừ khử, hắn lo lắng tình huống có chuyển biến, một phần vạn không chỉ dừng lại ở một vị Huyền Tâm cảnh đại tu sĩ?
Hơn nữa, nội tình Thái Huyền môn hùng hậu, chưa chắc hắn đã cần ra tay, có thể có Thái Thượng trưởng lão quay về.
Đội quân Thái Thượng trưởng lão, Cơ gia, Cổ gia nội tình cũng phần lớn bí ẩn.
Cố An dùng thần thức dò xét khi Thái Thương hoàng triều, không phát hiện hai gia tộc chủ gia, đoán chừng họ đang giấu ở bên trong tiểu thiên địa.
Tiểu thiên địa này tồn tại một vùng thế giới nhỏ, tương đương với Tiên Thiên không gian cấm chế, cũng có thể ví như dị không gian.
Ngày thứ hai Lữ Bại Thiên rời đi, bầu không khí Thái Huyền môn đã biến thành khẩn trương.
Đại lượng Kết Đan cảnh, Nguyên Anh cảnh tu sĩ từ Dược cốc lướt qua, hướng về phía ngoại môn tiến đến, trong đó tám vị thiên tài của Dược cốc cũng bị điều động, cáo từ Cố An.
Mỗi một đệ tử đều giữ trong tay lệnh bài xác định thân phận của mình. Thái Huyền môn có thể thông qua những lệnh bài này để truyền đạt mệnh lệnh đến từng người, bao gồm cả đệ tử ngoài kia.
Tiểu Xuyên vội vàng chạy đến bên cạnh Cố An, khẩn trương hỏi: “Sư huynh, lại có chuyện gì đại sự? Chẳng lẽ Đàm Hoa giáo đột kích sao?”
Mỗi lần hắn đi ra ngoài thành đều nghe thấy đệ tử khác thảo luận về Đàm Hoa giáo, Đàm Hoa giáo quét ngang Ma đạo mà chưa từng bại lần nào, lại còn hai trăm năm trước từng gây ra phiền toái cho Thái Huyền môn, khiến cho tất cả đệ tử đều cảm nhận được uy hiếp lớn lao.
“Không rõ ràng, không cần suy nghĩ nhiều, chúng ta chỉ cần trồng tốt dược thảo là được. Nếu có đánh nhau xảy ra, chúng ta có thể không tạo nên ảnh hưởng gì. Hãy tin tưởng tông môn.” Cố An trấn an.
Tiểu Xuyên thầm thấy có lý, nhưng tâm tư vẫn không ngừng hướng ngoại môn.
Cố An quay người rời đi, tiến đến thu hoạch dược thảo đã thành thục.
Trời có sập xuống thì Thái Huyền môn cũng sẽ đứng vững, thu thảo thu hoa vẫn là việc quan trọng hàng đầu!
Một canh giờ sau, Cố An trở về lầu các, hắn rút thanh Thanh Hồng kiếm, bắt đầu huy kiếm.
Đây là lần đầu tiên hắn luyện kiếm, không ít đệ tử chú mục, tất cả cho rằng hắn đã phát hiện ra mối nguy, vì vậy dần dần bắt chước hắn, bắt đầu tu luyện pháp thuật riêng của mình.
Lục Linh Quân cũng không kìm được mà nhìn về phía Cố An, không khỏi lắc đầu.
Thực tế, chiêu kiếm của Cố An vô cùng quái dị, dưới cái nhìn của nàng, căn bản không thể xem là kiếm pháp, mà giống như đao pháp hơn.
Có lẽ cốc chủ chỉ đang cố gắng trấn tĩnh tâm trạng khẩn trương mà thôi.
Lục Linh Quân nhìn mấy lần liền thu hồi ánh mắt, hướng về phía xa xăm, chuẩn bị lên đỉnh núi quan sát tình hình ngoại môn.
Cố An luyện không phải là kiếm pháp, mà là Đoạn Thiên thần phủ.
Hắn cố ý cầm kiếm, che giấu tai mắt người ngoài, thực tế, Đoạn Thiên thần phủ đã không còn lưu lại truyền thừa tại Thái Huyền môn, không có ai có thể.
Chớp mắt, ba ngày trôi qua.
Một ngày nọ, Cố An đã thu xếp xong Huyền cốc, tiến vào Dược cốc lần thứ ba, tiếp tục thu thập dược thảo.
Thứ ba Dược cốc chiếm cứ trăm dặm, dược thảo phong phú, mỗi ngày đều có dược thảo chín mọng, Cố An mỗi lần thu hoạch đều lưu lại một số ít, nhằm gia tăng khả năng thu nhập về sau.
Dược thảo đã thành thục, nếu để lại thêm vài tháng cũng không ảnh hưởng gì.
Sau khi thành công thu hoạch dược thảo năm ngàn năm tuổi, Cố An nhờ một tạp dịch đệ tử mang dược thảo vào kho, còn hắn, nhanh chóng tìm đến Lục Linh Quân.
“Ta chuẩn bị đi ngoại môn một chuyến, ngươi có đi không?” Cố An hỏi, Lục Linh Quân trước đây đã nói cần mang theo nàng mỗi khi ra ngoài.
Đương nhiên, lý do sâu xa hơn là Cố An muốn tăng thêm sức chiến đấu cho Thái Huyền môn.
Lục Linh Quân nghe xong, gật đầu, nàng đã quan sát ba ngày, sớm muốn ra ngoài xem xem náo nhiệt.
Vậy là, Cố An dẫn Lục Linh Quân chạy đến ngoại môn.
Đến nơi, Cố An hẹn với Lục Linh Quân vào lúc chạng vạng tối tại Bổ Thiên đài, sau đó tự mình rời đi.
“Thật hiểu chuyện.”
Lục Linh Quân nhìn theo bóng lưng Cố An, trong lòng thầm nghĩ.
Nàng xoay người lại, chỉ thấy bên trên cửa thành, trời lơ lửng từng người đại tu sĩ, mỗi người đều mang theo một cánh cờ lớn, phóng tầm nhìn lại, có tới ngàn người, vừa vặn bao vây cả ngoại môn thành trì.
Những người này tu vi thấp nhất cũng là Nguyên Anh cảnh!
Một tòa ngoại môn thành trì lại có nhiều tu sĩ cảnh giới cao như vậy, Lục Linh Quân trước đó đã dùng thần thức dò xét, thấy tình hình chung quanh cũng như vậy, khiến nàng cảm thán nội tình của Thái Huyền môn thật sâu rộng.
Với thực lực của Thái Huyền môn hiện tại, nàng cảm thấy có thể quét ngang tất cả những gì nàng biết đến từ nhân gian.
Một bên khác.
Cố An tìm đến Chấp Pháp đường Chân Thấm.
Chấp Pháp đường không có an bài tác chiến, mà là tuần tra trong thành, phòng ngừa Đàm Hoa giáo tu sĩ chui vào.
Chân Thấm bị Cố An kéo qua bên đường, Cố An từ túi trữ vật lấy ra một bản Đạo Diễn Công, đưa cho nàng, nói: “Hãy thu thập thật tốt, quay về sau nhớ tu luyện, đừng để bất kỳ kẻ nào biết, kể cả Diệp sư thúc.”
Chân Thấm liếc nhìn, thấy là một bản công pháp, lập tức hưng phấn, gật đầu lia lịa.
Nàng biết Cố An có Dược cốc nội môn, thân phận hắn tuyệt đối không phải nàng có thể sánh được. Cố An cho nàng công pháp chắc chắn là không bình thường.
Dù nàng đã tu luyện Khương Quỳnh công pháp, nhưng mấy năm gần đây, tu vi lại khó lòng tăng trưởng, khiến nàng hết sức phiền muộn.
Hai sư đồ hàn huyên vài câu rồi tách ra.
Cố An không tìm Diệp Lan, bởi nàng đang tham dự hội nghị ngoại môn tại phủ Đại trưởng lão.
Toàn bộ Thái Huyền môn đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu!
Cố An quyết định hôm nay ra ngoại môn, bởi hắn cảm nhận được một cỗ khí tức Hợp Thể cảnh siêu việt từ Thái Thương hoàng triều bay vào, đang dần tiến về phía Thái Huyền môn.
Huyền Tâm cảnh!
Đối phương không bay nhanh lắm, vì có người dẫn đường, nhưng hắn cũng có thể tạo áp lực cho Thái Huyền môn, không chút kiêng dè thể hiện khí tức cường đại, khiến Hợp Thể cảnh đại tu sĩ, Hóa Thần cảnh hay Độ Hư cảnh đều có thể cảm nhận được, đây cũng là nguyên nhân khiến bầu không khí Thái Huyền môn trở nên khẩn trương.
Cố An không vội ra tay, hắn muốn xem xét tình hình nội tình Thái Huyền môn.
Hắn không thể mãi dựa vào bản thân để giải quyết bất cứ kẻ thù nào.
Giết tu sĩ có thể thu được tuổi thọ, nhưng tuổi thọ cũng không dài, so với dược thảo cũng không khác nhau quá nhiều, vì vậy hắn không khát vọng bạo động.
Tuy nhiên, nếu như đối thủ đông, hắn cũng có thể xuất thủ đoạt mạng.
Cố An tiến lên Bổ Thiên đài, tìm đến Đàm Hoa Quỷ Mẫu, giả vờ cảm thụ kiếm ý trên đài.
“Cố tiểu hữu, ngươi sao lại đến đây?” Một giọng cười vang lên bên cạnh, chỉ thấy Đại Ngu Kiếm Cuồng Hàn Minh đến chào hỏi.
Hắn đến bên cạnh Đàm Hoa Quỷ Mẫu, cùng Cố An hàn huyên vài câu.
Đàm Hoa Quỷ Mẫu không hề phản ứng, mắt vẫn khép kín như cũ.
Mặc dù Thái Huyền môn sắp khai chiến, trên đài vẫn có mấy trăm tu sĩ ngồi ngộ đạo.
Độ Hư cảnh năm tầng Hàn Minh không hề phát hiện bên cạnh có một nữ đệ tử tĩnh tọa là lão quái vật Hợp Thể cảnh tầng hai.
Sau một hồi khách sáo, Cố An tò mò hỏi: “Đàm Hoa giáo đột kích, tiền bối tại sao còn không rời đi, chẳng lẽ không sợ bị ảnh hưởng?”
“Đàm Hoa giáo có gì đáng ngại? Trước kia đã từng thua Thái Huyền môn, lần này đoán chừng cũng vậy thôi. Thái Huyền môn giấu quá nhiều đại tu sĩ, lão quái vật, ngươi đến lúc đó có thể xem một tiết mục náo nhiệt, tăng cường hiểu biết của ngươi về Thái Huyền môn.” Hàn Minh cười ha hả nói.
Cố An nghe xong, càng thêm tò mò, bắt đầu truy vấn Hàn Minh về những đại tu sĩ lợi hại của Thái Huyền môn.
Hàn Minh liền chia sẻ kiến thức của bản thân về Thái Huyền môn, phụ cận đệ tử cũng không nhịn được mà lắng nghe.
Chín phần mười đệ tử Thái Huyền môn vẫn không rõ thực lực của môn phái, vì Thái Huyền môn quả thật quá lớn lao.
Đàm Hoa Quỷ Mẫu như cảm thấy bị quấy rầy, liền đứng dậy, chuẩn bị chuyển chỗ.
Cố An cố ý quay lưng về phía nàng, giả bộ như vô tình lùi lại, đụng phải nàng.
Khi cảm giác được sự va chạm, Cố An vội vàng xoay người, nói: “Cô nương, thật ngại quá.”
Đàm Hoa Quỷ Mẫu nhíu mày, chỉ khẽ lắc đầu, không nói gì thêm.
Nàng và Cố An chỉ thoáng gặp.
“Dừng lại!” Hàn Minh bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt hắn dán chặt vào bóng lưng Đàm Hoa Quỷ Mẫu.
Đàm Hoa Quỷ Mẫu không khỏi dừng bước lại.
Chung quanh đệ tử dồn dập ném ánh mắt nghi ngờ, bởi Hàn Minh là nhân vật lớn trên Bổ Thiên đài, mỗi hành động của hắn đều dễ dàng thu hút sự chú ý.
Cố An vội vàng nói: “Là ta không cẩn thận đụng vào nàng!”
Hàn Minh bỏ qua Cố An, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đàm Hoa Quỷ Mẫu, giọng lạnh lùng nói:
“Các hạ rốt cuộc là thần thánh phương nào? Dù ngươi đã ẩn giấu rất tốt, nhưng vừa rồi khí tức mà ngươi phát ra không thể che giấu.”
“Ngươi không phải người, mà là Quỷ đi!”
Quỷ?
Lời vừa nói ra, chung quanh đệ tử liền đứng bật dậy, thậm chí có người trực tiếp rút ra pháp khí.
Cố An hoảng hốt nhìn về phía Đàm Hoa Quỷ Mẫu, rồi nhanh chóng lùi lại một bước.
Đàm Hoa Quỷ Mẫu quay người, nàng không nhìn Cố An mà chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào Hàn Minh, nói: “Ngươi không phải người Thái Huyền môn, hà tất xen vào chuyện của người khác?”